Ngày hôm , buổi sáng sớm ở trang viên, một mảnh tường hòa, một đội ngựa phi qua cổng, hướng về phía hoàng cung.
Vào giờ Mẹo, ngựa dừng , vài xuống ngựa, bước cổng Phụng Thiên, mấy chờ cổng cung, duy chỉ một bước trong cung. Đó chính là Lục Mậu, đang mặc quan bào nhất phẩm thêu hình hoa quỳ lớn, vạt cổ tròn.
Mỗi bước mỗi xa
Hắn theo nội thị thái giám Hoài Ân cấm cung, dọc đường , đám thái giám cung nữ thấy đều cung kính hành lễ, Lục Mậu đến cửa ngự thư phòng, chỉ thấy Vương Trực chờ sẵn ở đó.
Vương Trực thấy Lục Mậu đến, vội vàng tiến lên hành lễ, cúi xin , “Anh quốc công đợi một lát!”
Sau đó Vương Trực trong điện, cung kính bẩm báo với Hoàng thượng Lý Tự Thâm đang nửa tựa sạp La Hán, “Thánh thượng, Anh quốc công đến.”
Lục Mậu đợi bên ngoài điện một lát, bên trong truyền tiếng , “Còn tiến !”
Lục Mậu lúc mới chậm rãi bước điện, giương mắt lên liền thấy Lý Tự Thâm cởi bộ long bào thường mặc khi lâm triều, bộ thường phục và nghiêng sạp La Hán bằng gỗ tử đàn điêu khắc nổi sơn đen mạ vàng
Lý Tự Thâm gồi dựa chiếc bàn sưởi bằng gỗ tử đàn, tay nâng sách bày bàn cờ, ngước mắt Lục Mậu, “Cuối cùng ngươi cũng đến ? Trẫm đợi ngươi mấy ngày , gọi thì ngươi đến ?”
Lục Mậu im lặng gì.
Lý Tự Thâm cũng bực tức, trực tiếp đặt quân cờ đen ô thứ mười sáu đường thứ bảy, dồn đối thủ thế bí, diệt một mảng lớn quân cờ trắng.
Lý Tự Thâm bàn cờ, chỉ vị trí bên của bàn, hiệu cho xuống, “Đến Thượng tam sở, tình hình thế nào ?”
Lý Tự Thâm và Lục Mậu nhướng nhướng mày, từ chối, thẳng đến vén vạt áo xuống, nhặt lấy một quân cờ trắng thua, tùy tiện đặt ô thứ sáu đường thứ mười tám.
Tình thế bất lợi của bên lập tức xoay chuyển cục diện bại trận, bàn cờ ngay lập tức trở thành thế giằng co, bẩm báo: “Tình hình quá tệ, trong tầm kiểm soát, Thánh thượng, ngài suy nghĩ kỹ , ván cờ thật sự như ?”
Lý Tự Thâm lạnh một tiếng, ánh mắt nham hiểm thâm trầm, “Nếu hành động, e rằng ngay cả trẫm bọn họ sẽ chẳng còn coi gì nữa!”
Lục Mậu “” một tiếng, tỏ ý đồng tình, “Tuy chút hiểm nguy, nhưng thể !”
Rồi , “Giao phó hai quân cờ đến gần cạnh địch thì thể củng cố, một quân cờ cô độc phi địa bàn địch thì thể định cục diện!” Nói xong, Lục Mậu nhặt một quân cờ, đặt xuống một quân nữa, bàn cờ lập tức trở nên sáng tỏ, xoay chuyển càn khôn, chuyển bại thành thắng.
Lý Tự Thâm “hít” một tiếng, dừng , chăm chú quan sát thế cờ, “Vậy thì là một quân cờ kỳ diệu mới , nên chọn quân cờ nào thì đây?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/y-xuan-chang-muon/chuong-56-ngay-thang-sau-dep-nhat-nhan-gian-sau-nay-nen-lam-gi-day-2.html.]
Lục Mậu bình tĩnh, “Thần ngược cho rằng, Vương Việt của Hàn Lâm viện là một thể dùng , tính tình cương trực, giỏi giao thiệp, thể coi là một cô thần.”
“Gần đây Thứ phụ Nội các Thôi Chí Đào nhiều bẩm báo triều đình, xin cáo lão hồi hương, Vương Việt mấy năm nay ở Hàn Lâm viện cũng coi như cẩn trọng, theo lý cũng nên để Nội các, chi bằng đặt quân cờ đơn xuống, lợi cho mưu lược của Hoàng thượng!”
Lý Tự Thâm gật đầu đồng tình, thực ông cũng cân nhắc điều , “Ừ! Rất , như , thì truyền chỉ .”
Ngay đó, Lý Tự Thâm gọi Hoài Ân đến, hạ chỉ, “Chuẩn cho Thôi Chí Đào cáo lão hồi hương theo thỉnh cầu, khi Thôi các lão về hưu, do Vương Việt của Hàn Lâm viện đảm nhiệm chức vụ Thứ phụ Nội các kiêm Lễ bộ Thượng thư.”
Hoài Ân quỳ xuống nhận chỉ cung, đến phủ của hai Thôi Chí Đào và Vương Việt truyền chỉ.
Lý Tự Thâm sắp xếp bàn cờ, bảo Lục Mậu tiếp tục chơi cùng, chơi : “Bách Hành, ngươi đúng là cử hiền tài mà né tránh , Trẫm hai nhà các ngươi gần đây bàn chuyện hôn sự?”
Lục Mậu hờ hững gật đầu, “Vâng, chất nhi Lục Tuân cầu cưới đích trưởng nữ Vương gia, hai nhà cũng đặt lễ đính hôn và trao đổi canh.”
Ông gật đầu, “Chính là mà mấy hôm ngươi đến thỉnh phong Thế tử Anh quốc công đấy ?”
“Vâng.”
Lý Tự Thâm thở dài, “Ngươi thật sự chắp tay giao tước vị của phủ Quốc công dễ dàng như ? Ngươi giờ còn trẻ thế , sớm muộn gì cũng con của , ngươi nghĩ cho nó?”
“Vốn dĩ là đồ thuộc về trưởng , chẳng qua chỉ là giúp trông giữ vài năm thôi, huống chi phủ Quốc công vì tranh giành tước vị liên lụy đến cả Kính phi nương nương, để giữ yên cho phủ Quốc công và triều đình, vốn nên như .”
Lý Tự Thâm khẽ gật đầu, “Thôi , cứ như , ngươi con, trẫm ban cho nó một tước vị nữa thì gì khó !”
Lục Mậu , “Vậy thần xin mặt đứa con còn đời tạ chủ long ân.”
Lý Tự Thâm cũng ha ha, nhớ một chuyện khác, ông đặt quân cờ xuống, thẳng Lục Mậu.
Ông vô cùng tò mò hỏi Lục Mậu: “Vậy ngươi hãy kể cho về tiểu cô nương tên Ngô Cẩm Họa !”
Ông tự xưng là ‘’, nghĩa là coi đây là chuyện riêng tư của hai bọn họ, “Sao? Hiếm khi thấy ngươi quan tâm đến một nữ tử như , hết đến khác bảo vệ tính mạng nàng …”