Xuyên về thập niên 80, thôn nữ cật lực làm giàu đổi đời - Chương 171
Cập nhật lúc: 2024-10-01 18:32:31
Lượt xem: 61
Trương Hiểu Dung khóc hỏi Mộc Trung Quốc: “Tiền là đi vay đi mượn, sau này lấy gì trả?
Chúng ta còn không phân nhà đi thì tiền ông kiếm được vẫn phải giao ra một nửa. Hồng Tinh còn phải đi học, sau này Dương cũng phải lập gia đình nữa đấy.
Mộc Trung Quốc, rốt cuộc ông có từng nghĩ tới những thứ này không hả?
Ông nói nếu như bao năm qua tôi ăn bơ làm biếng, tôi không làm được cái gì nên hồn thì mẹ ông làm thế tôi cũng chịu.
Nhưng mà rốt cuộc tôi đã làm không đúng chỗ nào hả? Ông nói tôi nghe xem?”
Trương Hiểu Dung xem như hỏi hết ra tất cả ấm ức tủi hận suốt bao năm qua.
Có là người thành thật thiện lương cũng không thể nào không có cảm nhận gì khi phải chịu uất ức.
Chẳng qua suốt bao năm, Trương Hiểu Dung không phàn nàn than vãn cũng không nói ra bất cứ điều gì. Nhưng mà nếu như bảo trong lòng Trương Hiểu Dung không có chút tủi hận uất ức nào thì làm gì có chuyện đó.
Nếu như không xảy ra chuyện này, chắc chắn Trương Hiểu Dung cũng sẽ không lộ ra chút nào, nhưng lời Dương Thục Phương nói ra hôm nay đã quá thể đáng.
“Bà ấy còn mắng tôi là mẹ tôi dạy dỗ tôi kiểu gì? Mộc Trung Quốc tự ông nói xem, lẽ nào bố mẹ tôi dạy dỗ tôi không ra gì hay sao?”
Từng câu từng chữ Trương Hiểu Dung nói quả thực là đầm đìa nước mắt.
Lúc nói những lời này, Trương Hiểu Dung nghĩ đến vẻ mặt của Dương Thục Phương khi nói như thế, lập tức tổn thương khóc xé tim xé phổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-80-thon-nu-cat-luc-lam-giau-doi-doi/chuong-171.html.]
Bấy giờ vẻ mặt của ông ngoại và bà ngoại cũng xám xịt.
Mộc Dương thấy ông bà ngoại như vậy, nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải.
Sau đó thật sự có một nhận thức mới về trình độ mặt dày không biết xấu hổ của Dương Thục Phương.
Mộc Trung Quốc cũng c.h.ế.t lặng, không ngờ mẹ mình lại nói ra lời quá đáng đến như thế.
Mộc Trung Quốc còn chưa lên tiếng, bà ngoại đã giận đùng đùng hỏi lại: “Nếu mẹ anh ngay cả câu này cũng hỏi rồi, tôi thực sự phải hỏi anh một câu, con gái nhà chúng tôi có chỗ nào không tốt? Là không lo liệu quán xuyến được việc nhà cho anh, hay là không hiếu thuận bố mẹ thay anh, hay là không sinh con nuôi con cho anh! Hay là anh ở ngoài bươn trải mệt nhọc, về nhà không có cả một bữa cơm nóng để ăn?”
Mộc Trung Quốc bị hỏi đến đỏ cả mặt, vội vàng khua tay: “Hiểu Dung rất tốt, Hiểu Dung rất tốt.”
“Nếu đã tốt thì cớ gì lại nói như thế?” Bà ngoại đập bàn một cái, lửa giận ngùn ngụt không thể trút hết ra được.
Cuối cùng, bà ngoại trừng mắt nhìn ông ngoại còn đang muốn hoà giải, trực tiếp : “Việc này ông đừng xen vào, tôi còn muốn đi hỏi bà ta một phen, dựa vào đâu sỉ nhục con gái tôi như thế? Già mà không đáng kính thì còn lý lẽ gì nữa?”
Bà ngoại hùng hổ định đi tìm Dương Thục Phương chất vấn.
Ông ngoại vội vàng kéo bà ngoại nói: “Trước tiên đừng nghĩ đến cái đó nữa mà hãy nghĩ cách giải quyết ổn thỏa chuyện của Hiểu Dung đã.
Chuyện của Hiểu Dung nếu như không nhanh xử lý, càng kéo dài thì sẽ càng không tốt.”
“Hơn nữa chuyện này cũng không gấp, sáng sớm ngày mai chúng ta đi sáng đó một chuyến hỏi cho rõ ràng xem sao.”
Bà ngoại lại không can tâm mà chỉ cảm thấy nếu như hôm nay không đi không chịu nổi.
Lúc này căn phòng trở nên rất hỗn loạn.
Vào lúc này thì cậu của Mộc Dương trở về, vừa nhìn thấy tình cảnh này cậu còn tưởng là Mộc Trung Quốc chọc giận chị gái mình nên trực tiếp mắng mỏ ông: “Cái thằng ch.ó này, mày làm gì chị tao rồi?”
Kết quả cậu của Mộc Dương còn chưa kịp động tay thì Mộc Trung Quốc đã bỗng nhiên choáng váng như muốn ngã xuống đất.