Xuyên về thập niên 80, thôn nữ cật lực làm giàu đổi đời - Chương 163
Cập nhật lúc: 2024-09-15 18:28:31
Lượt xem: 59
Có xe ba gác thì dù là nhập hàng hay bán hàng đều tiết kiệm thời gian hơn hẳn.
Mộc Dương bĩu môi, chỉ cảm thấy mình bị gài rồi.
Có điều nghĩ kỹ thì, sau này mình cũng có thể dùng xe của Lôi Hướng Dương, tự nhiên thấy cũng tốt.
Mộc Dương thở dài: “Tôi còn phải kiếm lại chỗ tiền này, nếu không…”
Cô c.h.ế.t cũng không nhắm mắt mất.
Lôi Hướng Dương ho một tiếng: “Việc sau đó tôi đã nghĩ xong rồi, chúng ta tranh thủ mở thêm vài tiệm cơm lớn.”
Mộc Dương liếc xéo Lôi Hướng Dương: “Cậu đúng là không khách sáo chút nào ha.”
Nói cứ như đã nắm chắc trong tay rồi vậy.
Thế nhưng thực tế thì sao?
Rõ ràng đâu được như thế.
Chuyện này thành công hay không còn chưa biết đâu.
Nếu như hai người đều có chí lớn, cũng có kế hoạch chỉn chu, ăn nhịp với nhau.
Chỗ tiền này kiếm về cầm còn chưa ấm đã phải chi tiêu rồi, vậy nên hôm nay Mộc Dương làm việc càng hăng say.
Chứ còn gì nữa? Chớp mắt cái đã sắp biến thành vô sản rồi.
Có điều anh em ruột thịt cũng phải rõ ràng chuyện tiền nong, bởi vì xe là do Lôi Hướng Dương mua nên khẳng định là phải viết một tờ chứng từ.
Nếu như tương lai Lôi Hướng Dương lấy xe thì sẽ phải trả lại cho Mộc Dương đúng số tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-80-thon-nu-cat-luc-lam-giau-doi-doi/chuong-163.html.]
Hai người đều sôi nổi nhiệt tình, chẳng lo sợ gì chuyện sắp tới sẽ buôn bán bết bát cả.
Có điều trong lòng Mộc Dương vẫn nhớ chuyện của Trương Hiểu Dung, cho nên cũng không vui vẻ được bao lâu.
Sau đó cô úp mở nói với Lôi Hướng Dương, có thể thời gian tới cô cần Lôi Hướng Dương một mình lo liệu hết. Cô muốn dành thời gian để chăm sóc cho Trương Hiểu Dung.
Về chuyện này, Lôi Hướng Dương hoàn toàn không mảy may do dự.
Cứ bừng bừng khí thế như vậy suốt bốn hôm, thời điểm bận rộn nhất trong vụ mùa cuối cùng cũng kết thúc.
Hiện giờ, phóng tầm mắt nhìn quanh, trên cánh đồng ngoại trừ từng đống từng đống to rơm rạ khô ra thì không còn thứ gì khác.
Và công việc kinh doanh của hai người Mộc Dương cũng một đường thẳng tắp tụt xuống đáy.
Hôm này, Lôi Hướng Dương bán từ sáng tới trưa có thể nói là bán buôn chán mớ. Nếu không phải là biết rằng buổi chiều chắc chắn có thể bán hết chỗ hàng ế, tâm trạng của Lôi Hướng Dương sẽ vỡ vụn ngay tại chỗ.
Về việc này Mộc Dương đã sớm liệu trước cho nên chẳng có phản ứng gì.
Cuối cùng, Mộc Dương thở dài hết lòng an ủi Lôi Hướng Dương.
Mệt mỏi suốt mấy ngày như vậy, Mộc Dương quyết định đề nghị với Lôi Hướng Dương cứ nghỉ một hôm. Có điều Lôi Hướng Dương lại từ chối.
Lôi Hướng Dương giống như là càng bị đè nén càng bùng nổ mạnh mẽ: “Càng bán không được, chúng ta càng phải nghĩ cách càng phải cố gắng hơn.”
Ngoài một chữ “phục” in hoa to tướng ra, Mộc Dương thật không còn gì để nói nữa.
Trái lại Trương Hiểu Dung bên kia cuối cùng cũng hạ quyết tâm, lên lịch đi đến bệnh viện.
Không ngờ tới là còn chưa tới ngày Trương Hiểu Dung định đi viện thì đại biểu Tả Phương Phương của Hội phụ nữ đã tìm tới rồi.