Xuyên về thập niên 80, thôn nữ cật lực làm giàu đổi đời - Chương 158
Cập nhật lúc: 2024-09-06 22:04:52
Lượt xem: 125
Cũng không biết có phải là do cơm trắng thơm mềm ngọt hay không mà Mộc Dương cảm thấy cơm hôm nay ngon đến mức không biết nói như thế nào.
Mộc Dương chân thành nói một câu: “Ông ngoại thật lợi hại, tay nghề của ông ngoại nếu đi làm đầu bếp không biết là việc buôn bán sẽ tốt đến nhường nào đây.”
Ông ngoại vẫn chưa nói gì thì Trương Hiểu Dung đã cười nói: “Cái miệng con bé này lại trở nên ngọt quá rồi?”
Mộc Dương cười hì hì đùa nói: “Bởi vì con ăn kẹo nên miệng mới ngọt ngào đấy.”
Trương Hiểu Dung cười càng trở nên vui vẻ hơn và liên tục lắc đầu nói: “Được được được, đến lúc về sẽ mua kẹo cho con.”
Một bữa cơm bởi vì Trương Hiểu Linh và Mộc Dương, cùng với bà ngoại nữa mà trở nên rất náo nhiệt.
Trương Hiểu Linh không những xinh đẹp mà còn rất hoạt bát cùng nhờ tuổi trẻ nhiệt huyết, tạo nên một bầu không khí rất vui vẻ.
Điều quan trọng nhất là.
Trương Hiểu Linh cũng rất đáo để có phần giống với tính cách của bà ngoại.
Thật sự không biết tại sao cùng một cha mẹ sinh ra lại có sự khác biệt lớn đến như vậy.
Mặc dù Mộc Trung Quốc có uống một chút rượu nhưng vẫn đưa hai mẹ con cô về, chuyện này cũng không mất mát gì cả.
Mộc Dương ngồi ở trên thanh tam giác phía trước, còn Trương Hiểu Dung thì ngồi đằng sau ôm lấy Mộc Trung Quốc.
Một nhà ba người cứ như vậy mà đi về nhà.
Mặt trăng ở trên trời rất sáng và tròn, cánh đồng ở hai bên đường không còn cây trồng cũng trở nên sáng sủa hơn.
Mộc Trung Quốc cũng không biết tâm tình của chính mình đang như thế nào mà cứ luôn không nói gì.
Còn Mộc Dương nhìn thấy ánh trắng sáng và tròn trịa trên bầu trời thì đột nhiên hỏi một câu: “Bố mẹ nghĩ đến bao giờ nhà mình mới có thể mua được xe đạp nhỉ?”
Mộc Trương Quốc bị hỏi như vậy thì cảm thấy có chút tồi tệ.
Nhà họ Mộc khá là nghèo, điều kiện không thể so sánh được với nhà họ Trương, chuyện này trong lòng ông biết rất rõ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-80-thon-nu-cat-luc-lam-giau-doi-doi/chuong-158.html.]
Nhưng dù sao tiền bạc trong nhà cũng không phải do ông quản lý nên việc mua xe đạp không phải ông nói là có thể quyết định được.
Nhưng Mộc Dương lại nói với nghĩa khí rất mong chờ như vậy khiến cho lòng ông không khỏi nghĩ ngợi.
Nên ông chỉ có thể trầm mặc không nói gì.
Lúc này Trương Hiểu Dung lại nói một câu: “Bà nội con không phải đã nói rồi sao? Sau này tiền bố con kiếm được chỉ phải đưa cho bà nội một nửa, phần tiền còn lại chúng ta sẽ để dành, chắc khoảng một năm là có thể mua được xe đạp rồi.”
“Đến lúc mua được xe đạp rồi thì bố con ra ngoài làm cũng có thể đi xe đạp, khi nào có việc gì gấp cũng có thể dùng. Anh trai con cũng có thể lái xe đạp đi học đại học.”
Trương Hiểu Dung vừa nói, bản thân cũng cảm thấy có chút mong chờ.
Mộc Dương ngồi ở bên cạnh nghe Trương Hiểu Dung nói nhịn không được mà bật cười, bản thân cũng khá mong chờ.
Kiếp trước cô chỉ có một thân một mình liều mạng làm việc, kiếp này còn có người nhà, nếu như cả nhà cùng cố gắng làm thì chắc chắn sẽ dễ dàng hơn kiếp trước rất nhiều.
Đại khái là như vậy!
Mộc Dương trong lòng nghĩ thực ra Trương Hiểu Dung và Mộc Trung Quốc cũng là những người cha người mẹ rất tốt.
Mặc dù Trương Hiểu Dung có chút mềm yếu nên luôn bị người khác ức hiếp.
Còn Mộc Trung Quốc thì lại quá trung thành và có chút ngốc nghếch, cũng không giỏi ăn nói.
Nhưng hai người bọn họ đều không phải là người xấu.
So với loại người như Trần Xuân Hoa thực sự là tốt hơn nhiều rồi.
Chỉ có Mộc Hồng Tinh là có chút ích kỷ, nhưng mấy ngày này cũng coi như là tạm chấp nhận được.
Nếu như một nhà bốn người cô thực sự có thể sống những ngày tháng tốt đẹp thì có phải được gọi là hạnh phúc hay không?
Mộc Dương cố ý nói đùa rằng: “Mẹ nói xem một chiếc xe đạp mà nhiều người dùng như vậy, e rằng không thể nào phân chia được, hay là chúng ta để dành tiền mua hai cái đi. Bố và anh Hồng Tinh một cái, con với mẹ một cái, con chở mẹ.”
Trương Hiểu Dung cũng bật cười dường như trong lòng đang rất vui vẻ mà không có gì khó chịu: “Đắt quá, chúng ta không nên lãng phí. Nếu như con muốn mua thì tự mình để dành tiền mà mua đi. Mẹ sẽ để dành tiền mà con kiếm được cho con, khi nào đủ để mua xe thì sẽ đưa cho con.”
Ngữ khí của Trương Hiểu Dung rất ấm áp, hoàn toàn không nghe ra được bất cứ sự oán trách hay không hài lòng nào cả mà chỉ có sự mong chờ vô hạn đối với tương lai mà thôi.