Xuyên về thập niên 80, thôn nữ cật lực làm giàu đổi đời - Chương 155
Cập nhật lúc: 2024-08-31 13:12:55
Lượt xem: 66
Mộc Dương cười hi hi nói: “Cháu cũng lớn thế này nên chắc chắn là phải hiểu chuyện rồi.”
Sau khi về nhà họ Trương, Mộc Dương phát hiện ra nhà của họ ngoại tốt hơn nhà họ Mộc rất nhiều.
Bà ngoại rót cho ông ngoại một ly nước, rồi lại nhét vào tay Mộc Dương một cái kẹo hoa quả và thúc giục hai người ra ngoài: “Hai người đi ra ngoài làm việc đi để tôi với Hiểu Dung nói chuyện một chút.”
Thế là ông ngoại nói với Mộc Dương bào cô cùng ông đi ra ngoài.
Mộc Dương làm việc đương nhiên cũng là thật.
Nên trực tiếp cùng ông ngoại đi ra đồng.
Trước lúc sắp đi cô vẫn lo lắng nhìn Trương Hiểu Dung một cái rồi lại nói với bà ngoại một câu: “Bà ngoại, bà giúp con khuyên mẹ có thể nào đừng làm mấy việc hồ đồ nữa được không?”
Câu này làm cho bà ngoại vẫn m.ô.n.g lung không hiểu gì.
Còn ông ngoại thì có chút lo lắng nhưng cũng không hỏi gì nhiều mà trực tiếp dẫn Mộc Dương đi ra ngoại.
Ông ngoại bình tĩnh như vậy khiến cho Mộc Dương có chút bái phục khả năng kiềm chế cảm xúc của ông.
Kết quả là sau khi ra đến ruộng thì ông ngoại mới kéo Mộc Dương vào hỏi: “Mẹ của con rốt cuộc bị sao vậy?”
Mộc Dương ngại ngùng một chút sau đó mới từ từ kể cho ông nghe về chuyện Trương Hiểu Dung có thai.
Dù sao cô vẫn trông chờ ông ngoại sẽ khuyên Trương Hiểu Dung.
Ngộ nhỡ bà ngoại và Trương Hiểu Dung làm điều gì đó hồ đồ thì sao đây?
Kết quả sắc mặt ông ngoại đột nhiên trầm xuống nói: “Sao lại đen đủi như vậy chứ? Bà nội con nói cái gì không?”
Mộc Dương kể lại những lời mà Dương Thục Phương nói cho ông ngoại nghe.
Ông ngoại cũng trầm mặc một chút rồi mới lắc lắc đầu: “Cũng không còn cách nào khác nên chỉ có cách như vậy thôi.”
Có lẽ vì lo lắng cho Mộc Dương còn là một đứa trẻ nên ông ngoại cũng không nói thêm gì nữa.
Ông bảo Mộc Dương làm việc với ông, sau đó ông nói với cô rằng tối nay hai mẹ con ở lại ăn cơm tối, ông sẽ nấu thịt cho hai người ăn.
Thực sự công việc đồng áng của nhà ông bà ngoại cũng không còn nhiều nên hai người làm thêm nửa giờ nữa là cũng đã xong.
Ông thu dọn đồ đạc rồi cùng Mộc Dương đi về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-80-thon-nu-cat-luc-lam-giau-doi-doi/chuong-155.html.]
Mộc Dương thì cầm liềm và đội mũ rơm đi đằng sau ông đi về.
Hai người vừa đi vào nhà thì liền nhìn thấy Trương Hiểu Dung khóc còn bà ngoại thì đang ở bên cạnh khuyên can.
Mộc Dương ngay lập tức chạy đến bên Trương Hiểu Dung rồi đưa chiếc khăn tay của mình cho mẹ.
“Mẹ khóc gì chứ? Có gì mà phải khóc? Có con rồi còn chưa đủ hay sao?”
Mộc Dương nhõng nhẽo như thế Trương Hiểu Dung cũng ngần ngại khóc lóc, lau khô nước mắt, đỏ mắt nói: “Chỉ là mẹ thấy không đành lòng thôi.”
Dù sao chuyện thế này…
Bà ngoại Mộc Dương quả quyết nói: “Sinh nó ra mới là tạo nghiệp đấy. Con với Mộc Trung Quốc đều đã bao nhiêu tuổi rồi? Nuôi được hai đứa con đã là tốt lắm rồi, còn muốn cái gì nữa?”
Bà ngoài uy quyền như vậy, Mộc Dương chỉ muốn quỳ gối xuống đất.
Thái độ này thoải mái hào sảng biết bao?
Nhìn lại Trương Hiểu Dung…
Mộc Dương lập tức thấy hơi 囧 : Tại sao mẹ với con gái lại khác biệt nhiều đến thế?
Sao không thấy di truyền gì hết vậy?
Đang nói chuyện, dì Trương Hiểu Linh đã về.