Xuyên về thập niên 80, thôn nữ cật lực làm giàu đổi đời - Chương 150
Cập nhật lúc: 2024-08-22 19:23:19
Lượt xem: 106
Thế nhưng Dương Thục Phương đã quay người đi, Mộc Dương cũng không có gì để nói. Chỉ có thể hoang mang đi tìm Trương Hiểu Dung.
Trương Hiểu Dung bèn kể lại cho Mộc Dương nghe chuyện sáng nay sau khi Mộc Dương đi, rồi lại dặn dò Mộc Dương không được khiến Dương Thục Phương phật lòng.
Mộc Dương nghe xong giận điên người.
Chuyện quái gì đâu ra vậy?
Dương Thục Phương lớn bằng này rồi còn không biết cái gì gọi là tốt xấu à?
Được cả Trần Xuân Hoa nữa, đúng là có ăn cơm cũng không ngăn nổi miệng của bà ta!
Có điều thấy bộ dạng kia của Trương Hiểu Dung, Mộc Dương cũng không định lại khiến Trương Hiểu Dung phải ấm ức, nghĩ đợi chịu đựng qua mấy hôm này rồi lại nghĩ cách.
Vậy nên buổi trưa, Mộc Dương không hề mở miệng nói một lời.
Buổi chiều đi làm việc, Mộc Dương cũng chỉ cúi đầu làm việc.
Tuy rằng Trần Xuân Hoa thỉnh thoảng lại âm thầm giở mánh, không chịu dốc sức làm việc nhưng nói chung người nhà họ Mộc vẫn rất chăm chỉ.
Nhất là năm nay Mộc Hồng Tinh còn xin nghỉ về nhà giúp đỡ việc thu hoạch.
Cho nên công việc thu hoạch làm rất nhanh.
Đến khi trời sắp tối, cũng đã sắp gặt xong hết ruộng lúa rồi.
Mộc Khai Kim tỏ ý tối nay trăng sáng nên cứ tranh thủ tận dụng ánh trăng cố gắng thêm chút, làm nốt cho xong việc, ngày mai chỉ cần đem đi phơi thôi.
Đối với quyết định này của Mộc Khai Kim, những người khác trong nhà cũng không có phản đối gì.
Sau đó Dương Thục Phương đuổi Mộc Dương và Mộc Hoan về trước nấu cơm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-80-thon-nu-cat-luc-lam-giau-doi-doi/chuong-150.html.]
Mộc Dương đã sớm mệt rã rời cả người, lúc nghe thấy lời này chỉ cảm thấy như được giải phóng, cho dù là nấu cơm kiểu gì thì chắc chắn vẫn nhẹ nhàng hơn là làm ruộng nhiều.
Mộc Hoan cũng thấy y hệt.
Lúc hai người quay về nhà, Mộc Hoan chợt hỏi một câu: “Nghe nói chuyện buôn bán của Lôi Hướng Dương tốt lắm, cậu ta còn tuyển người không?”
Mộc Dương ngạc nhiên, không biết Mộc Hoan đang nghĩ cái gì.
Lẽ nào trông thấy cô kiếm được tiền nên cũng muốn kiếm tiền hả?
Thế nhưng tiền nào có dễ kiếm như thế?
Cuối cùng Mộc Dương chỉ lắc đầu: “Cậu ta không thiếu người đâu, sau này thì không biết.”
Mộc Hoan cũng không hỏi nhiều nữa, có điều trông như có phần thất vọng.
Mộc Dương cũng lười quan tâm chuyện của người khác, càng không có chuyện hỏi thêm.
Hai người cùng quay về nhà, Mộc Dương nghĩ đến tay Mộc Hoan còn có vết thương cho nên tự mình đem đồ đi rửa sạch rồi cắt thái.
Dù sao nông thôn nấu cơm cũng không yêu cầu phải đẹp, cho nên khoai tây cứ xắt thành miếng là được.
Bởi vì hai người cũng còn nhỏ, cho nên nấu cơm cũng không làm món gì đặc biệt, nấu một nồi khoai tây với đỗ, sau đó lại trộn thêm dưa góp, cũng không có món gì mới.
Lại nấu thêm một nồi cháo hoa, một bữa cơm đã nấu xong rồi.
Hai người nấu xong cơm rồi mà người nhà ở ngoài ruộng vẫn chưa về, Mộc Dương nghĩ rồi nói với Mộc Hoan mình ra đồng xem thử.
Mộc Hoan liền hỏi cô: “Có phải mày muốn sang nhà Lôi Hướng Dương hay không?”
Mộc Dương thật sự không định sang chỗ Lôi Hướng Dương.
Nhưng mà được nhắc một câu vậy lại thấy mình có thể rẽ vội sang một chuyến hỏi han hai câu, cũng không ảnh hưởng gì.