Xuyên về thập niên 80, thôn nữ cật lực làm giàu đổi đời - Chương 147
Cập nhật lúc: 2024-08-17 21:37:51
Lượt xem: 129
Mộc Dương chủ động múc nước rửa mặt vào, cả nhà rửa mặt súc miệng xong thì ai về chỗ nấy đi ngủ.
Tuy rằng sống ở nhà họ Mộc không thoải mái gì, nhưng tốt xấu cũng không phải là không ở nổi.
Có lẽ vì ngày hôm nay quá mệt mỏi nên Mộc Dương vừa nằm xuống là ngủ khì.
Hôm sau suýt chút nữa không thể dậy kịp giờ.
Mộc Dương là nghe thấy tiếng ngáy mới giật mình tỉnh giấc.
Sau đó cô len lén nhìn qua đồng hồ mới phát hiện sắp muộn rồi, đã hơn 3:50 rồi.
Mộc Dương vội mặc quần áo chỉnh tề sau đó nhẹ tay nhẹ chân đi ra khỏi nhà.
Dù sao giờ cũng gọi là mùa thu rồi, mặc dù ban ngày rất khô nóng nhưng ban đêm đã mát mẻ hơn hè rất nhiều.
Hơn nữa độ ẩm cũng nhiều lên.
Mộc Dương hít đầy một hơi không khí ẩm sương rồi đi thẳng tới nhà Lôi Hướng Dương.
Trong nhà Lôi Hướng Dương đã mở đèn. Hẳn là Lôi Hướng Dương đã bắt đầu làm việc rồi.
Mộc Dương gõ cửa, Lôi Hướng Dương tới mở cửa cho Mộc Dương, còn hơi ngạc nhiên: “Đến đúng giờ thật này!”
Mộc Dương nghe là biết trong lòng cậu hoàn toàn không trông mong gì vào cô. Lập tức lườm cậu một cái.
Chẳng qua Mộc Dương cũng lười cãi cọ với cậu, bấy giờ trực tiếp lao vào làm luôn.
Chỗ lòng lợn tối hôm qua Lôi Hướng Dương nói, giờ đã xử lý sạch sẽ cả rồi, chỉ còn có rau là chưa rửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-80-thon-nu-cat-luc-lam-giau-doi-doi/chuong-147.html.]
Thế là Mộc Dương đi rửa rau.
Lôi Hướng Dương lo Mộc Dương không nhìn rõ nên thắp cho Mộc Dương một ngọn đèn dầu.
Thành thật mà nói, thời này ánh sáng cũng quá là kém. Cho dù đã thắp hai ngọn đèn dầu, Mộc Dương vẫn cảm thấy phải căng mắt mà nhìn.
Thế là cô phàn nàn với Lôi Hướng Dương: “Sao cậu không dùng đèn điện?”
Lôi Hướng Dương lưỡng lự một chút rồi nói: “Tiền điện đắt quá, hơn nữa bóng đèn cũng hỏng rồi cũng chưa có mua cái mới nữa.
Mộc Dương đột nhiên cũng không biết nên nói gì.
Chỉ có thể nói: “Vậy nhanh chóng kiếm tiền đổi một cái khác đi. Dùng bóng đèn điện tốt biết bao.”
Lôi Hướng Dương im lặng gật đầu.
Trong lúc này bỗng nhiên không ai nói gì cả mà đều tự làm việc của mình.
Lúc năm giờ hơn Lôi Hướng Dương đi lấy hai bộ nội tạng lợn từ chỗ ông Dương bán thịt lợn về.
Sau đó dùng tốc độ nhanh nhất để rửa sạch rồi trực tiếp cho vào nồi bắt đầu nấu.
Bởi vì đã nhóm lửa nên phòng bếp sáng hơn rất nhiều so với bình thường, sau đó mùi thơm liền lập tức tỏa ra không khí.
Thu hút người khác đến không thể nào tả nổi.
Mộc Dương chỉ cảm thấy bụng lại đói đến mức kêu ríu rít.
Dường như những con sâu háu ăn trong bụng cô đang bắt đầu ngọ nguậy bò lung tung rồi.
Lúc này Lôi Hướng Dương nói ra một câu: “Đúng rồi, hay là bữa sáng cô cũng ăn ở nhà tôi đi?”
Lôi Hướng Đương đoán với tính cách của bà nội Mộc Dương thì e rằng sẽ có chút không mấy vui vẻ vì Mộc Dương đã không ở nhà làm việc mà lại còn ăn cơm ở nhà.
Vậy nên Lôi Hướng Dương thực sự sợ Mộc Dương ăn ở nhà sẽ không no.
Mộc Dương nhìn Lôi Hướng Dương một cái rồi nói: “Lương thực của nhà cậu cũng không phải là do gió thổi đến nên tôi về nhà ăn là được rồi. Cậu cũng không cần phải nghĩ nhiều đâu, bây giờ bà nội tôi đối với tôi cũng rất tốt.”
Dù sao thì số tiền đó cũng không hề nhỏ.
Lôi Hướng Dương nghe vậy thì cũng không hề miễn cưỡng cô nữa.
Đợi đến lúc rửa rau xong thì Mộc Dương bào Lôi Hướng Dương phải để ý nồi thịt om.
Còn cô thì lại vội vàng đi về nhà.
Sau đó cô cầm sọt đi ra bờ ruộng cắt một chút rau lợn rồi mới về nhà.