Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên về thập niên 80, thôn nữ cật lực làm giàu đổi đời - Chương 135

Cập nhật lúc: 2024-08-08 19:57:36
Lượt xem: 111

Mộc Trung Hoa đối với vấn đề này có cách nhìn của riêng mình, ông nói: “Dường như đã hiểu chuyện hơn một chút, không chỉ biết mỗi việc học nữa rồi?”

Mộc Dương gật gù nói: “Đúng đúng đúng, gần đây mỗi ngày anh không chỉ ở trong phòng học bài nữa mà còn quan tâm đến cả chúng ta.”

Nhưng Mộc Trung Quốc lại coi đây là lẽ đương nhiên: “Cũng ra dáng một thằng đàn ông, có trách nhiệm hơn rồi.”

Vốn dĩ tuổi tác của Mộc Hồng Tinh cũng không còn nhỏ nữa.

Trương Hiểu Dung suy nghĩ một chút rồi cũng gật đầu nói: “Chắc là đã biết suy nghĩ rồi.”

Mộc Dương bỗng nhiên không có cách nào phản bác được.

Nhưng vốn dĩ đây không phải là chuyện gì xấu nên cô cũng bỏ nó sang đằng sau mà không suy nghĩ nữa.

Nhưng nhớ lại những lời mà hôm nay Mộc Hồng Tinh nói với Lôi Hướng Dương thì cô lại không nhịn được mà có chút ngượng ngùng.

Loại cảm giác này thực sự là rất kỳ lạ!

Mặc dù cảm thấy có chút ngượng ngùng nhưng trong lòng lại dường như lại có một cảm giác vui vẻ khó có thể gọi tên được.

Cuối cùng Mộc Dương cũng không dám tiếp tục nhìn Mộc Hồng Tinh nữa.

Mà mơ hồ đi rửa mặt và chân, sau đó thì lên giường đi ngủ.

Mộc Hồng Tinh thực ra cũng không dám nhìn Mộc Dương.

Ngoài bọn họ thì có Trần Xuân Hoa và Mộc Trung Hoa cũng đã dọn dẹp xong rồi lên giường nằm.

Mộc Hồng Chiêu cũng đã ngủ say phát ra tiếng khò khè ở mũi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-80-thon-nu-cat-luc-lam-giau-doi-doi/chuong-135.html.]

Trần Xuân Hoa nhỏ giọng nói với Mộc Trung Hoa: “Ông nói xem chúng nó bán phá lấu rốt cuộc là kiếm được bao nhiêu tiền nhỉ?”

Mộc Trung Hoa có chút nghi ngờ nói: “Chắc là cũng kiếm được tiền đấy, nhưng tôi đoán nó cũng không nhiều lắm.”

“Nhưng tôi nghe người ta nói e rằng là kiếm được rất nhiều tiền. Đặc biệt là thằng bé nhà họ Lôi kia, họ nói thằng bé đó thuê người ta gặt lúa, mỗi ngày được trả 10 tệ.”

Trần Xuân Hoa nói với ngữ khí lộ ra vẻ ngưỡng mộ vô cùng: “Ông nói xem nếu như không kiếm được nhiều tiền thì sao nó lại có thể trả nhiều tiền như vậy?”

Những câu nói này khiến cho Mộc Trung Hoa không hỏi lại nữa mà chỉ không chắc chắn nói một câu: “Thế thì chắc là kiếm được tiền đấy!”

Trần Xuân Hoa lại suy nghĩ rồi nói một câu: “Haiz, ông nói xem nếu như chúng ta cũng đi làm cái đấy.”

“Có phải một ngày cũng có thể kiếm được 8 tệ, 10 tệ hay không?”

Trần Xuân Hoa rất có hứng thú với việc này.

Mộc Trung Hoa cảm thấy Trần Xuân Hoa có chút không đúng nói: “Làm sao mà có thể kiếm được 8 tệ hay 10 tệ một ngày chứ? Làm việc ở công xưởng một tháng mới được có hơn 100 tệ, còn không kiếm được đến 200 tệ mà.”

“Làm ăn nhỏ thế này, thằng ấy lại còn là trẻ con, chẳng nhẽ lại có thể kiếm được nhiều hơn làm việc ở trong công xưởng hay sao?”

“Thế chắc cũng có thể kiếm được 4 hay 5 tệ chứ nhỉ?” Trần Xuân Hoa vẫn ngưỡng mộ như cũ nói: “Số tiền này chúng ta có thể kiếm được mà.”

Mộc Trung Hoa vẫn cảm thấy Trần Xuân Hoa nói mấy câu khá viển vông: “Chuyện này sao có thể chứ, phá lấu bà cũng đã từng ăn thử rồi, nếu như làm không ngon thì làm sao có thể bán được tiền chứ? Với tay nghề nấu ăn đó của bà mà vẫn muốn kiếm tiền từ việc bán hàng ăn này hay sao?”

Điều này làm sao mà có thể chứ?

Ngữ khí của Mộc Trung Hoa dường như có chút chê bai Trần Xuân Hoa nên bỗng nhiên bà ta không thể có cách nào có thể phản bác được.

Bà ta đương nhiên biết tay nghề nấu ăn của mình như thế nào mà.

Loading...