Xuyên về thập niên 80, thôn nữ cật lực làm giàu đổi đời - Chương 133
Cập nhật lúc: 2024-08-07 10:46:20
Lượt xem: 161
Mộc Dương không nhịn được nhe răng trợn mắt, nhỏ giọng thầm thì: “Xem như dâng lễ cho vua vậy.”
Lôi Hướng Dương trông thấy những biểu cảm phong phú của Mộc Dương là biết Mộc Dương thật sự không để bụng chuyện này nên cậu cũng không nói thêm gì nữa.
Sau cùng, Lôi Hướng Dương cứ nhìn Mộc Dương như thế: “Có khó khăn gì thì cứ nói với tôi, tôi nhất định sẽ giúp cô.”
Mộc Dương khẽ gật đầu: “Chắc chắn rồi.”
Lôi Hướng Dương là cộng tác buôn bán của cô đó.
Hơn nữa Mộc Dương hiểu rất rõ, mình làm như vậy, thực ra Lôi Hướng Dương cũng phải làm thêm rất nhiều việc. Cũng tính là giúp mình gánh vác một phần.
Cho nên Mộc Dương có hơi áy náy: “Thành thật xin lỗi cậu.”
Lôi Hướng Dương lắc đầu, nói một câu vô cùng nghiêm túc: “Nếu như không có ý tưởng của cô, lúc này tôi cũng chỉ nghĩ đến làm đồng thôi.”
Nhắc đến chuyện này Mộc Dương mới nhớ ra Lôi Hướng Dương vẫn cần đi làm đồng.
Vậy nên Mộc Dương bèn hỏi Lôi Hướng Dương: “Đất nhà câu thì làm thế nào? Không cần lương thực nữa à?”
Lôi Hướng Dương cười gượng, có vẻ hơi ngại ngùng: “Tôi đã thuê người khác làm nốt chỗ công việc ở khoảnh ruộng nhà tôi rồi. Tôi đã dặn em trai em gái thỉnh thoảng ra xem, cũng nhờ bên nhà Hướng Đức Hoa hỗ trợ thu hoạch một ít, xong thì trả bên đấy mười đồng.”
Với chỗ đất nhà cậu, nhà Hướng Đức Hoa có tận ba người lớn, làm hơn nửa ngày là xong, còn không đến một ngày.
Cho nên nhận mười đồng này Hướng Đức Hoa còn phải chất lương thực vào trong nhà cho cậu nữa.
Việc phơi khô lương thực sau đó thì hai em của cậu có thể làm được.
Lôi Hướng Dương đã suy tính hết những việc này rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-80-thon-nu-cat-luc-lam-giau-doi-doi/chuong-133.html.]
Mộc Dương nghe mà không nhịn được phải khen một câu: “Giờ mới có dáng vẻ của người làm ăn này. Cũng biết tính toán chi phí rồi.”
Tuy rằng vụ mùa thu hoạch quan trọng nhưng xét theo lợi ích kinh tế thực sự thì cách làm của Lôi Hướng Dương mới là lựa chọn tốt nhất.
Mặc dù nếu nhờ người khác giúp có thể sẽ phải chờ nhà người ta thu hoạch xong ruộng nhà trước rồi mới sang giúp mình được, sẽ phải liều lĩnh chờ thêm một, hai hôm nữa. Nhưng cái này hoàn toàn xứng đáng.
Bình thường khoảng thời gian này cũng sẽ không đổ mưa, chỉ cần thu hết lương thực vào nhà, phơi thêm một hai hôm thì không phải lo gì nữa hết.
Hơn nữa bên nhà Hướng Đức Hoa Mộc Dương cũng có biết, nhà họ ít đất, bình thường chỉ trong hai ngày là đã thu hoạch xong xuôi rồi.
Vậy nên Lôi Hướng Dương chẳng phải lo lắng quá lâu.
Mộc Dương âm thầm giơ ngón cái với Lôi Hướng Dương, sau đó hăng hái nói: “Nếu chúng ta đều phải đưa tiền cho người khác, vậy thì cứ cố gắng làm thôi, kiếm lại chỗ tiền đó!”
Thậm chí Mộc Dương còn hăng hái giơ tay lên về phía Lôi Hướng Dương.
Chẳng qua Lôi Hướng Dương không hiểu ý nghĩ của cái giơ tay này nên cũng nhìn Mộc Dương với vẻ khó hiểu.
Mộc Dương vốn là muốn hai người đập tay một cái, nhưng bị Lôi Hướng Dương nhìn như thế mới nhận ra có phải bản thân hơi high quá rồi không?
Mộc Dương lặng lẽ thu tay lại, xấu hổ cười cười, trong lòng cũng thấy hơi xấu hổ… SAo cô cảm thấy tuổi nhỏ đi, ngay cả đầu óc cũng nhỏ theo thế nhỉ?
Tự chửi thề trong lòng, Mộc Dương suy nghĩ, cũng dứt khoát thay đổi ý tưởng: “Nếu cậu đã phải bỏ ra mười đồng, vậy tôi cũng bỏ ra mười đồng.”
Như thế thì tiện cho cô tính sổ sách hơn.
Với cả, cô cũng định âm thầm đưa cho Trương Hiểu Dung vài đồng.
Cơ thể của Trương Hiểu Dung quá yếu, đi mua một túi táo đỏ, dù là mỗi ngày ăn hai quả bồi bổ cơ thể thôi cũng là tốt rồi.