Xuyên về thập niên 80, thôn nữ cật lực làm giàu đổi đời - Chương 132
Cập nhật lúc: 2024-08-06 19:08:46
Lượt xem: 173
Trương Hiểu Dung cũng muốn nói giúp Mộc Dương mấy câu nhưng bà căn bản cũng không thể nói ra lời gì tốt cả, thậm chí đều nói những lời rất khách sáo.
Mộc Dương nghĩ một lúc, chỉ có thể lấy chuyện này để ứng phó trước.
Mộc Dương không muốn tranh cãi nữa nên trực tiếp đồng ý với Dương Thục Phương.
Dương Thục Phương vẫn có chút bất ngờ vì không ai nghĩ Mộc Dương sẽ dễ dàng đáp ứng như vậy.
Sau đó Mộc Dương nhìn Dương Thục Phương một cái rồi cười cười hỏi: “Chắc chắn là ngày mùa rất bận rộn, ai mà dám lười biếng thì cháu sẽ là người đầu tiên không tha thứ cho người đó.”
Mộc Dương cười cười thâm tình nhìn Trần Xuân Hoa một cái.
Lúc đó sắc mặt của Trần Xuân Hoa liền trở nên u ám.
Mộc Dương mặc dù không nói rõ nhưng năm ngoái Trần Xuân Hoa thực sự đã rất lười biếng.
Lúc đó Trần Xuân Hoa lấy lý do trời nắng khiến bà ta đau đầu cho nên đã ở nhà nấu cơm.
Căn bản không xuống ruộng được mấy lần.
Dù sao thì người luôn làm việc không quản ngày đêm là Trương Hiểu Dung.
Mộc Dương năm nay cũng đã tính cả rồi, kiên quyết sẽ không để Trần Xuân Hoa tiếp tục lười biếng nữa.
Nếu không Trần Xuân Hoa sẽ làm ít việc hơn, thời gian ngày mùa cũng bận rộn cũng sẽ kéo dài ra. Như vậy không phải sẽ làm lỡ thời gian kiếm tiền của cô sao?
Trong lòng Trần Xuân Hoa đang rất lo lắng không biết Mộc Dương sẽ gây ra chuyện rắc rối gì tiếp theo.
Cuối cùng Mộc Dương cũng đồng ý với Dương Thục Phương, cô chắc chắn cũng sẽ phải cho Lôi Hướng Dương một lời giải thích rõ ràng.
Đối với chuyện này cô không có ý định sẽ từ bỏ việc bên chỗ Lôi Hướng Dương vì dù sao thời gian kiếm tiền cũng chỉ có từng đó nên chắc chắn cô phải tranh thủ từng giây từng phút.
Nhưng vì để Dương Thục Phương không nói gì thì Mộc Dương quyết định sẽ đi đường vòng.
Sau khi Lôi Hướng Dương nghe xong dự định của Mộc Dương thì bỗng nhiên nhăn mày hỏi Mộc Dương rằng: “Cô điên à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-80-thon-nu-cat-luc-lam-giau-doi-doi/chuong-132.html.]
Mộc Dương ngại ngùng nói: “Cậu có ý gì đây?”
Sắc mặt Lôi Hướng Dương có chút trầm nghiêm trọng nói: “Cô mới lớn từng này, thức đêm mấy hôm như vậy cô chịu nổi không? Nếu như bà ấy thực sự không đồng ý thì cô đừng đi nữa, một mình tôi làm cũng được.”
“Như vậy làm sao mà được? Cậu nghĩ chỉ có mình cậu muốn kiếm tiền à?” Mộc Dương trừng mắt nhìn Lôi Hướng Dương một cái biểu thị quyết tâm của mình: “Tôi cũng muốn kiếm tiền mà.”
“Một năm chỉ có một cơ hội như vậy làm sao tôi có thể bỏ lỡ được chứ?” Mộc Dương thở dài một hơi nói: “Tôi cũng không nói rằng tôi sẽ không ngủ chút nào.”
“Chỉ là ngủ ít đi vài tiếng và dậy sớm hơn một chút thôi.”
“Sau đó lúc đến buổi trưa tôi cũng có thể nghỉ ngơi mà.”
“Tức là từ ngày mai mỗi ngày tôi muốn chi ra hai đồng.” Lúc Mộc Dương nói câu này chỉ cảm thấy trong lòng đau thắt lại.
Cô không nỡ chút nào, kiếm tiền cũng không dễ dàng gì.
Bỏ ra một cách khiên cưỡng như thế, Mộc Dương cảm thấy giống như khoét mất một miếng thịt của mình vậy.
Có lẽ vẻ mặt Mộc Dương quá khổ sở, không ngờ nhìn một hồi Lôi Hướng Dương lại không nhịn được mà bật cười.
Tiếng cười của Lôi Hướng Dương ngược lại khiến Mộc Dương cũng cảm thấy cảnh ngộ của mình buồn cười thật.
Có điều thành thật mà nói, chuyện thế này quả thật không có gì phải đau đầu cả.
Mộc Dương lạc quan nói: “Chỉ là một tảng đá trên con đường thành công mà thôi, không nếm chút khổ ải thì sao thành công được chứ?”
Đường Tăng đi thỉnh kinh còn phải vượt qua chín chín tám mốt kiếp nạn đó.
Cái này mới chỉ là kiếp nạn đầu tiên của cô thôi.
Mộc tiểu thư kinh nghiệm đầy mình bày tỏ: Chuyện thế này đã tính là gì? Đợi đến khi ba mươi bốn mươi tuổi rồi mới biết trên đời này chuyện khó khăn còn nhiều lắm.
Chuyện có thể dùng tiền để giải quyết đều là chuyện nhỏ.
Nhưng mà vẫn rất đau lòng…