Xuyên về thập niên 80, thôn nữ cật lực làm giàu đổi đời - Chương 128
Cập nhật lúc: 2024-08-03 14:05:10
Lượt xem: 187
Trong lúc cô còn đang cảm thấy thắc mắc thì Trương Hiểu Dung đã thu dọn bát đũa đi rửa rồi, bà nhìn thấy bó củi đặt ở bên cạnh bếp lò thì liền hỏi Mộc Dương một câu: “Sao trời tối như thế này rồi mà con còn đi ra ngoài lấy củi vào vậy?”
Bình thường ở nông thôn sẽ có hai cách nhóm lửa.
Một loại là sử dụng rơm lúa mì, rơm rạ và rơm từ cây hạt dầu cải, đây là những thứ còn sót lại sau khi thu hoạch hoa màu được mọi người dùng để làm chất đốt.
Là loại nguyên liệu đốt chính trong nhà.
Còn một loại khác nữa đó chính là cành trúc có quanh năm.Lá và cành của các cây trúc sau khi bị đốn hạ để làm để đan lát.
Hay những cành tre được mọi người tỉa bớt hoặc của bọn trẻ con đi nhặt về.
Gỗ dễ cháy mà còn cháy được lâu nữa.
Những lời này là mắng Mộc Dương bởi vì ngoài trời đã muộn như vậy, đen đến mức không thể nhìn rõ được mà Mộc Dương vẫn đi ra ngoài bê củi vào nên Trương Hiểu Dung có chút trách móc cô.
Mộc Dương nói thật: “Củi này là do anh Hồng Tinh bê vào.”
Trương Hiểu Dung bỗng trở nên kinh ngạc, sau đó lại len lén nở nụ cười.
Trương Hiểu Dung nhỏ giọng nói với Mộc Dương rằng: “Là do nó ngại nói xin lỗi với con nên mới dùng cách này để cảm ơn con đấy.”
Mộc Dương suy nghĩ một lát xong sau đó lại tỉnh táo trở lại.
Cô đoán rằng Mộc Hồng Tinh cảm thấy chuyện cô nhắc đến ngày hôm nay là vì để anh ấy có thể được đi học.
Nên trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, lại thấy bản thân trước đây luôn có thái độ không tốt với cô cho nên mới cảm thấy hối hận.
Cuối cùng dùng hành động nhỏ này để lấy lòng cô.
Mặc dù Mộc Hồng Tinh có chút ngạo mạn nhưng Mộc Dương nghĩ kĩ thì cũng không ghét Mộc Hồng Tinh.
Mộc Dương chọc Trương Hiểu Dung cười, hai mắt sáng lên, phản chiếu cả ngọn lửa đang cháy trong bếp và khuôn mặt cũng ửng đỏ: “Mẹ, chuyện này mẹ có thấy vui không?”
Trương Hiểu Dung lại không trực tiếp trả lời vấn đề Mộc Dương đưa ra mà nói vòng sang chuyện khác: “Ông nội con thật tốt, thấu tình đạt lý, sau này con kiếm được tiền thì nên hiếu thuận với ông nội nhiều một chút.”
Mộc Dương cố ý chọc Trương Hiểu Dung cười nói: “Mẹ cứ chỉ nhắc đến ông nội, thế còn bà nội thì sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-80-thon-nu-cat-luc-lam-giau-doi-doi/chuong-128.html.]
Trương Hiểu Dung dùng sức lườm Mộc Dương một cái nói: “Đương nhiên là cũng phải hiếu thuận với cả bà nội nữa chứ!”
Mộc Dương bị bà chọc cười.
Bởi vì chuyện này, Trương Hiểu Dung giống như trong tuyệt vọng nhìn thấy hi vọng vậy. Cả người bỗng trở nên bừng sáng lên.
Mộc Dương nhìn bộ dạng tràn đầy sức sống của Trương Hiểu Dung thì cũng đột nhiên hiểu ra.
Tính cách của Trương Hiểu Dung hơi mềm yếu, nhưng cũng cũng không phải là không có gì mong chờ ở sau này.
Cô mong những ngày tháng tự do tự tại này sẽ có thể có được nhiều tiền trong tay.
Mộc Dương nhẹ nhàng nói với Trương Hiểu Dung: “Chuyện này có thể thành công là do ý kiến của bố đưa ra, mẹ cảm thấy có nên khen bố hay không. Sau này có chuyện như vậy xảy ra thì bố mới sẵn sàng nghĩ cho chúng ta.”
“Trong tâm đều là ruột thịt. Mẹ đối tốt với bố thì bố đương nhiên cũng sẽ biết đối tốt với mẹ.”
Trương Hiểu Dung nhẹ nhàng gật gật đầu, sau đó lại ngước mặt nhìn Mộc Dương một cái: “Con đúng là một đứa trẻ thông minh.”
Mộc Dương cứ ngồi cười.
Không thể không nói loại sức sống và tinh thần rạng rỡ này của Trương Hiểu Dung thực ra cũng đã truyền sang cả cô.
Cứ cảm thấy cuộc sống này trôi qua ngày một nhanh.
Đợi đến khi làm hết mọi việc nhà thì Trương Hiểu Dung mới múc một chậu nước ấm mang về phòng cho Mộc Trung Quốc rửa chân.
Thực ra mà nói thì bây giờ cũng thật sự quá nghèo rồi.
Một chiếc chậu tráng men này cũng vẫn là của hồi môn của Trương Hiểu Dung, cũng chính là chậu rửa mặt của tất cả mọi người trong gia đình.
Còn một chiếc chậu cũ đã thủng thì được dùng làm chậu ngâm chân.
Đương nhiên cũng là tất cả mọi người đều dùng.
Ngay cả khăn mặt cũng là tất cả mọi người dùng chung.
Chỉ có mình Mộc Dương là không chịu nổi chuyện này nên đã âm thầm cắt một chiếc áo nhỏ không mặc nữa của mình ra để làm một chiếc khăn mặt.
Dùng để lau mặt và tay.