Xuyên Về Thập Niên 80 Làm Học Bá - Chương 99
Cập nhật lúc: 2025-06-16 13:13:36
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm Cảnh Lan vẫn mù tịt, “Giấy xác nhận cấp đoàn huyện” là cái gì cơ chứ? Cô chưa từng nghe nói đến bao giờ.
Nhân viên tàu liếc mắt một cái liền biết cô không có cái gọi là giấy chứng nhận kia, nhưng ánh mắt đảo qua gương mặt trẻ trung lơ ngơ của cô rồi lại nhìn khắp toa tàu, chỉ vào chàng trai đang nằm giường trên hỏi: “Cậu có giấy chứng nhận không? Có không?”
Cậu thanh niên cười gượng: “Tôi cũng không có.”
Nhân viên tàu chỉ vào cậu ta nói: “Không có giấy xác nhận cấp đoàn huyện thì theo quy định không được ngồi giường mềm. Cậu xuống đi, tôi đổi cho cậu sang giường cứng, rồi viết giấy xác nhận, lúc xuống ga cầm giấy đó đi hoàn tiền chênh lệch.”
Lúc này nhân viên tàu nghiêng người sang bên, Lâm Cảnh Lan mới nhìn thấy đằng sau cô ấy là một cô gái ngoại quốc xinh đẹp. Nhân viên tàu quay sang nói với người phụ nữ nước ngoài: “Cô ngủ giường này nhé.” Rồi lại giục chàng trai kia: “Nhanh lên, thu dọn xong đi với tôi sang khoang giường cứng.”
Chàng trai tỏ ra bất lực: “Đâu phải chỉ mình tôi không có giấy, sao lại nhất định bắt tôi nhường giường.”
Nhân viên tàu trừng mắt nhìn cậu ta: “Cậu có mặt mũi nào mà bắt một cô bé nhường chỗ cho người khác?”
Câu nói khiến Lâm Cảnh Lan bật cười, cô cũng cảm thấy ngại ngùng, bèn nói với chàng trai: “Cảm ơn anh nhiều nhé, cứ xem như em được lợi. Nếu em đi một mình thì đổi sang giường cứng cũng chẳng sao, nhưng em đi với mẹ, lần đầu đi tàu, ngủ tách ra bà sẽ không yên tâm.”
Chàng trai nhìn cô bé xinh xắn nhỏ nhắn này nói chuyện vừa lễ phép lại đáng yêu, mặt lập tức đỏ bừng, vội xua tay: “Tôi chỉ nói vậy thôi, sao có thể để hai người chuyển sang giường cứng được.”
Chờ nhân viên tàu dẫn chàng trai đi rồi, cô gái nước ngoài cũng vào chỗ ổn định trong khoang. Lúc này, Lâm Cảnh Lan mới quay sang hỏi Dương Quế: “Giấy xác nhận cấp đoàn huyện là gì vậy ạ?”
Dương Quế khá bất ngờ khi thấy cô không hề biết gì, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: “Ngồi giường mềm là có yêu cầu về cấp bậc, không phải cứ có tiền mua vé là được ngồi đâu, cần phải có giấy chứng nhận từ cấp huyện hoặc cấp đoàn trở lên.”
“Nhưng mấy năm gần đây quy định cũng lỏng hơn rồi, đa phần người ngồi giường mềm đều không phải cấp đoàn huyện trở lên. Chẳng qua hôm nay gặp đúng lúc…” Dương Quế đưa mắt ra hiệu về phía cô gái nước ngoài, ngập ngừng tìm từ: “…bạn bè quốc tế, nhân viên tàu mới kiểm tra chứng nhận, tiện thể kiếm người không có giấy để nhường chỗ.”
DTV
Lâm Cảnh Lan bừng tỉnh: “Ra là vậy, vé này là người khác mua hộ em, nên em cũng không biết chuyện đó.”
Lâm Cảnh Lan tự hiểu, quy định kiểu như “phải có chức mới được hưởng dịch vụ” này rồi sẽ càng ngày càng nới lỏng, cuối cùng bị bãi bỏ hẳn. Hiện giờ, dù có tiền vẫn bị hạn chế rất nhiều, phải đợi vài năm nữa mấy rào cản kiểu này mới thực sự biến mất. Cô sốt ruột mong chờ—ít nhất thì cũng phải bỏ mấy cái phiếu lương thực đi trước đã.
Người phụ nữ nước ngoài ngồi chung khoang có mái tóc dài màu nâu, đôi mắt xanh lam sáng rực, đúng chuẩn mỹ nhân. Lâm Cảnh Lan len lén quan sát cô, không đoán nổi tuổi, chắc khoảng hai ba mươi?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-80-lam-hoc-ba/chuong-99.html.]
Người phụ nữ nhìn thấy ánh mắt của Lâm Cảnh Lan, chủ động hỏi chuyện: “Xin hỏi có chỗ nào bán đồ ăn không?” Cô ta nói tiếng Anh, tốc độ nói chậm, mắt không rời Lâm Cảnh Lan, rõ là đang xác định xem cô có hiểu được không.
Lâm Cảnh Lan hơi ngập ngừng. Trên tàu chắc có toa ăn, nhưng giờ này muộn rồi, đã qua giờ cơm tối, sắp tắt đèn ngủ nữa. Cô liền dùng tiếng Anh giải thích ý mình, rồi ra ngoài gọi nhân viên tàu, kể lại chuyện người nước ngoài muốn mua đồ ăn.
Thời nay, người ngoại quốc xuất hiện ở Trung Quốc vẫn là chuyện hiếm. Từ chuyện nhân viên tàu ưu tiên giường cho cô gái nước ngoài, Lâm Cảnh Lan đã nhận ra sự “trọng đãi” dành cho khách quốc tế.
Quả nhiên, nhân viên tàu lập tức dẫn cô gái ấy đi đến toa ăn.
Lúc quay lại, người phụ nữ nước ngoài xách theo đồ ăn—hai cái bánh cuốn thịt kho và hai chai nước khoáng. Nhìn thì có vẻ đơn sơ, nhưng Lâm Cảnh Lan biết trong hoàn cảnh này, chừng ấy đã là rất chu đáo rồi.
Cô nhìn chằm chằm vào chai nước khoáng rất lâu—nước khoáng thời nay là đồ quý hiếm! Trước kia lúc trường thiếu than đun nước, cô khắp nơi tìm nước khoáng mà không ra. Sau mới biết, trong nước có sản xuất, nhưng toàn bộ là để xuất khẩu, không bán trong nước.
Người phụ nữ nước ngoài cầm đũa, nhìn cái bánh cuốn to đùng không biết ăn sao cho phải, mặt mày khổ sở.
Lâm Cảnh Lan thấy vậy liền dùng tiếng Anh nói: “Cái bánh này to như vậy, cầm tay ăn luôn là được, không cần dùng đũa đâu.”
Người phụ nữ ngước mắt, ngập ngừng nhìn cô. Lâm Cảnh Lan mỉm cười gật đầu: “Người Trung Quốc cũng ăn bánh cuốn bằng tay mà.”
Người kia do dự một chút rồi cũng cầm tay ăn, vừa cắn một miếng thì mặt mày lập tức hiện rõ vẻ hài lòng. Lâm Cảnh Lan nhoẻn miệng cười, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ cô ta là người Anh?
Người phụ nữ rất ngạc nhiên khi thấy tiếng Anh của Lâm Cảnh Lan giỏi như vậy, trò chuyện thoải mái, không hề có rào cản. Không biết có phải ở Trung Quốc lâu quá buồn chán hay không, mà ăn xong là cô ấy nói chuyện không ngừng nghỉ. Tiếng Anh nói chuyện hàng ngày của Lâm Cảnh Lan ban đầu còn hơi gượng, vì lâu rồi không dùng, gặp mấy câu dài còn phải dịch ngược trong đầu mấy vòng. Nhưng chỉ nói một lúc, cảm giác lại trở về. Cô gái nước ngoài cũng nhanh chóng quên luôn chuyện “nói chậm cho dễ hiểu”, hai người trò chuyện cực kỳ ăn ý.
Đến khi Lâm Cảnh Lan đứng dậy chuẩn bị ngủ, mới phát hiện ra Chu Huệ và Dương Quế từ lâu đã không nói chuyện gì nữa, chỉ ngồi đó ngây người nhìn cô từ nãy đến giờ.
Bọn họ thật sự bị dọa cho choáng váng.
Lúc đầu, khi thấy cô trả lời người nước ngoài bằng tiếng Anh rồi lại đi gọi nhân viên tàu, họ cứ tưởng cô không hiểu nên mới đi nhờ giúp. Ai mà ngờ, sau khi người kia quay lại, cô lại có thể trò chuyện lưu loát đến vậy!
Chu Huệ nhỏ giọng hỏi: “Con học tiếng Anh giỏi vậy từ bao giờ thế?”