Xuyên Về Thập Niên 80 Làm Học Bá - Chương 97
Cập nhật lúc: 2025-06-16 13:13:31
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vừa ngẩng đầu nhìn rõ người phụ nữ trước mặt là ai, lông mày của Chu Huệ lập tức nhíu lại, định từ chối, nhưng tay bà đặt dưới bàn lại bị Lâm Cảnh Lan nhẹ nhàng nắm lấy.
Lâm Cảnh Lan nhận ra người phụ nữ kia lúc nói chuyện tuy quét mắt qua cả hai mẹ con họ, nhưng ánh nhìn cuối cùng lại dừng trên mặt cô, hầu như là đang nói với cô.
Một động tác thoạt nhìn như vô tình, nhưng lại bị Lâm Cảnh Lan nhạy bén nhận ra. Cô lập tức sinh lòng tò mò với người phụ nữ kia. Vì hành động đó rất không bình thường, nhìn qua thì ai cũng thấy họ là mẹ con, nên lúc nói chuyện người ta đều sẽ nhìn vào người mẹ là chính, giống như nhân viên phục vụ lúc nãy.
Thế mà người phụ nữ này khi hỏi có thể ngồi cùng không, ánh mắt lại tập trung vào cô, chứng tỏ bà ta đã nhìn ra rằng trong hai mẹ con này, người đưa ra quyết định là Lâm Cảnh Lan.
Lâm Cảnh Lan âm thầm cảm thán: ánh mắt sắc thật!
Cô mỉm cười kéo ghế bên cạnh:
“Chị ngồi đi ạ. Em là Tiểu Lâm, đây là mẹ em, họ Chu. Chị xưng hô thế nào ạ?”
Chu Huệ nhìn quanh một lượt, cau mày nghĩ: rõ ràng còn khối bàn trống, sao cứ phải ngồi vào bàn của họ?
Trong lúc nói chuyện, Lâm Cảnh Lan vẫn âm thầm quan sát người phụ nữ đối diện — gương mặt trái xoan đoan trang, đôi mắt hạnh trong trẻo, nhìn không giống người xấu. Nhưng với bản tính cẩn trọng được rèn luyện suốt mấy chục năm sau này, cô vẫn chỉ nói họ, không khai cả tên họ của mình và mẹ.
Người phụ nữ kia ngồi xuống ghế mà Lâm Cảnh Lan vừa kéo ra, cười chào hai người:
“Chị Chu, Tiểu Lâm, tôi là Dương Quế. Làm buôn bán nhỏ, hay đi tàu lên xuống. Hôm nay nhìn thấy hai mẹ con cô, cảm thấy thật có duyên, không kìm được mới đến chào hỏi một tiếng. Mong hai người đừng thấy tôi lỗ mãng.”
Dương Quế như chẳng hề nhận ra việc Lâm Cảnh Lan chỉ nói mỗi họ, vẫn chủ động báo tên đầy đủ và giải thích lý do sang ngồi cùng.
Lâm Cảnh Lan chỉ mỉm cười trước lời giải thích đó. Cái gì mà “hợp nhãn duyên”, nghe cho vui thôi, chẳng thể tin thật.
Món Dương Quế gọi cũng nhanh chóng được bưng lên — một món chay, một bát canh, một chiếc bánh nhồi. Cô vừa ăn vừa cười nói:
“Trước đây mới làm ăn, toàn không đúng giờ ăn cơm, đói lúc no lúc, chưa đầy mấy tháng đã làm hỏng dạ dày. Giờ thì không dám thế nữa, bận mấy cũng phải ăn đúng giờ.”
Dương Quế chậm rãi húp hết bát canh nhỏ rồi mới bắt đầu ăn món chính, từng miếng từng miếng nhai kỹ nuốt chậm. Tuy không đến mức thanh tao, nhưng nhìn rất dễ chịu.
Lâm Cảnh Lan thầm nghĩ, dù là mấy chục năm sau, thời mà hội FA hay đi ăn một mình, xem phim một mình, thì cũng phần lớn là ăn fast food hay đồ Tây. Hiếm ai lại đi vào nhà hàng Trung, gọi một món chay, một canh mà ăn thong thả như thế.
Dương Quế ăn uống thoải mái trong nhà hàng Ngọa Long khiến ngay cả người mạnh mẽ như Lâm Cảnh Lan cũng có phần khâm phục.
Khi ăn, Dương Quế không nói nhiều, nhưng cũng không hoàn toàn im lặng. Mỗi khi ăn xong miếng lại trò chuyện đôi câu:
“Tiểu Lâm chắc còn đang học phổ thông? Hai mẹ con đi chơi nhân dịp nghỉ hè à?”
Lâm Cảnh Lan mỉm cười đáp:
“Năm nay tốt nghiệp cấp ba, vừa thi đại học xong, đỗ vào đại học Bắc Kinh, nên em đưa mẹ đi Bắc Kinh chơi sớm một chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-80-lam-hoc-ba/chuong-97.html.]
Dương Quế khẽ kêu lên:
“Trời ơi, Tiểu Lâm là sinh viên đại học rồi cơ à? Lại còn đỗ vào đại học ở Bắc Kinh nữa, không dễ chút nào!”
Sự kinh ngạc trên mặt bà thật vừa phải — không quá khoa trương, nhưng đủ khiến người ta thấy đó là sự thán phục chân thành.
Dương Quế lại quay sang cười với Chu Huệ:
“Có cô con gái như thế, chị Chu thật có phúc.”
DTV
Lâm Cảnh Lan mỉm cười. Dương Quế đúng là biết ăn nói, lời nói dễ nghe mà không thấy giả tạo.
“Em cũng đi Bắc Kinh à? Có phải chuyến tám giờ rưỡi không?” Dương Quế hỏi tiếp.
Lâm Cảnh Lan gật đầu.
Ban đầu là Lâm Cảnh Lan trò chuyện chính với Dương Quế vì cô tò mò về người này, còn Dương Quế cũng có vẻ rất quan tâm đến mẹ con họ. Sau đó Chu Huệ cũng dần nhập cuộc.
Không rõ do Dương Quế vốn không có thói quen moi móc chuyện riêng người khác, hay là cô nhạy cảm nhận ra Lâm Cảnh Lan rất để ý chuyện riêng tư, suốt bữa ăn, Dương Quế không hề nhắc đến điều gì khiến Lâm Cảnh Lan khó chịu. Nói chuyện với cô rất hợp gu.
Sau bữa ăn, mỗi người tự trả tiền. Chu Huệ lúc này đã trò chuyện khá thân với Dương Quế. Lâm Cảnh Lan không khỏi thầm khen: người phụ nữ này không đơn giản, chỉ trong một bữa cơm mà đã khiến một người vốn có ấn tượng không tốt như Chu Huệ đổi thái độ hoàn toàn.
Lâm Cảnh Lan cũng thấy trò chuyện với Dương Quế rất dễ chịu, cảm giác như làn gió xuân mát lành.
Người thế này, không lo không có bạn, cũng chẳng lo làm ăn không tốt.
Trong phòng chờ đợi tàu, ba người tiếp tục trò chuyện rôm rả. Chu Huệ hỏi Dương Quế:
“Cô làm quần áo chắc rành chuyện này lắm, giờ bọn trẻ ở thành phố thích mặc kiểu gì vậy? Để tôi đến Bắc Kinh còn mua cho nó mấy bộ, khỏi bị bạn học chê cười.”
Dương Quế cười:
“Tiểu Lâm tuổi này như hoa ấy, mặc gì cũng đẹp. Đang còn đi học, theo tôi nên mặc đơn giản mà tinh tươm — mùa hè mặc sơ mi trắng với váy là xinh xắn lắm rồi.”
Chu Huệ liên tục gật đầu, đã quên sạch chuyện lúc trước còn chê quần áo của Dương Quế không nghiêm túc, giờ lại nhiệt tình hỏi bí quyết ăn mặc.
Lâm Cảnh Lan ngồi nghe mà chỉ muốn cười thầm.
Đến giờ lên tàu. Vé tàu lúc này là loại thẻ cứng, trên in chữ và có nhiều lỗ nhỏ — thời kỳ đó dùng đục lỗ để chống làm giả.
Khi Lâm Cảnh Lan, Chu Huệ và Dương Quế cùng lên toa, bất ngờ đối chiếu vé mới phát hiện vé của họ là liền kề, cùng một buồng giường nằm mềm!
Chu Huệ kinh ngạc không thôi, nắm tay Dương Quế bảo:
“Thật là trùng hợp quá! Đúng là có duyên!”