Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Về Thập Niên 80 Làm Học Bá - Chương 95

Cập nhật lúc: 2025-06-16 13:13:27
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Cảnh Lan và Chu Huệ bắt chuyến xe khách đường dài lắc lư chạy vào tỉnh thành. Giữa mùa hè oi ả, xe khách nóng đến mức khiến người ta choáng váng. Cảnh Lan thấy đầu óc quay cuồng, nhưng nhanh chóng nhận ra Chu Huệ còn khó chịu hơn, sắc mặt vàng vọt, rõ ràng bị say xe nặng.

Ghế ngồi trên xe không có tựa đầu cao như sau này, chỉ nhô lên một chút phía trên cổ. Cảnh Lan đưa tay vòng qua, đỡ đầu Chu Huệ, khẽ nói:

— Tựa vào vai con mà nghỉ một chút đi.

Chu Huệ lưỡng lự vài lần, cảm thấy tư thế này hơi kỳ cục. Nhìn quanh xe, cha mẹ đi cùng con cái thì đều là con dựa vào vai cha mẹ chợp mắt, chứ có ai mẹ lại tựa vào vai con bao giờ?

Lâm Cảnh Lan như nhìn thấu tâm tư của mẹ, dịu dàng nói:

— Con không bị say xe, mẹ dựa vào con sẽ đỡ mệt hơn.

Thật sự thì Chu Huệ thấy thoải mái hơn hẳn, nên cũng không khăng khăng nữa, tựa đầu vào vai con nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhưng cứ một lúc lại ngẩng lên, sợ Cảnh Lan bị mỏi tay.

Tim Lâm Cảnh Lan chợt chùng xuống. Cô nhớ kiếp trước, mình thường ngủ gục trên vai bố mẹ suốt cả chuyến đi dài, khiến tay họ tê rần không nhúc nhích được.

Có lẽ đây chính là khác biệt giữa tình yêu cha mẹ dành cho con cái và tình cảm ngược lại từ con cái dành cho cha mẹ.

Xuống khỏi xe khách thì cũng vừa tới giờ ăn tối.

Đi bộ vài bước là đến quảng trường trước ga tàu hỏa. Hai mẹ con đồng loạt chậm bước lại. Tòa nhà nhà ga đập vào mắt, khiến Cảnh Lan bất ngờ thấy quen thuộc. Tòa nhà chỉ có hai tầng, kiến trúc hình khối đơn giản.

DTV

Cô nhớ kiếp trước, ga tàu cũ ở quê cô cũng có hình dáng như thế, mãi đến khi cô học trung học mới bị dỡ bỏ. Hóa ra kiểu kiến trúc này từng thịnh hành ở thập niên 70–80, ga tàu nào xây vào thời đó cũng một kiểu như vậy.

Người qua lại tấp nập trên quảng trường. Dù ăn mặc vẫn mang đậm chất thập niên 80, nhưng Lâm Cảnh Lan vẫn thấy ngẩn ngơ. Dù là kiếp này hay kiếp trước, ga tàu nào cũng là nơi người ta vội vã kéo hành lý đi qua, dáng vẻ đầy mỏi mệt mà khẩn trương.

Vào thời này, nhà ga vẫn là trung tâm của thành phố, không như mấy chục năm sau mới bị chuyển ra vùng ven. Bây giờ, ga tàu chính là nơi sầm uất nhất. Người đông kéo theo biết bao cơ hội làm ăn, khách sạn, quán ăn, tiểu thương chen chúc quanh nhà ga.

Lâm Cảnh Lan chợt bị thu hút bởi một người phụ nữ đi ngang qua. Bước chân người đó dứt khoát, phát ra tiếng “cộc cộc”, là vì bà ấy đang đi giày cao gót.

Theo thẩm mỹ của Cảnh Lan, đôi giày đó thật sự không đẹp chút nào, thậm chí có phần sến súa: đỏ chóe, gót nhọn, trên mũi còn dán một đôi bướm nhỏ, mỗi bước đi là cánh bướm lại rung rinh. Nhưng vào khoảnh khắc ấy, Cảnh Lan lại không thể rời mắt khỏi đôi giày đó.

Tới khi cô hoàn hồn thì thấy người phụ nữ kia đã đi xa, sau lưng vẫn còn bao ánh mắt nhìn theo, xì xào bàn tán không dứt.

Chu Huệ kéo tay cô, dùng ánh mắt dò hỏi. Lâm Cảnh Lan nghiêng đầu, thấy mẹ thấp giọng nhắc:

"Đừng nhìn nữa. Nhìn là biết loại người không đàng hoàng. Con gái đàng hoàng ai lại ăn mặc như thế? Giày gì mà nhìn phát chán!"

Lâm Cảnh Lan ngẩn người, rồi phì cười, kiên nhẫn giải thích:

"Mẹ, đó là giày cao gót. Đi vào thì trông cao hơn, chân thon hơn, dáng người cũng đẹp hơn. Chỉ là một đôi giày thôi mà, có liên quan gì đến chuyện chính chuyên hay không đâu."

Giờ thì cô đã có thể gọi “mẹ” rất tự nhiên rồi. Dù trong lòng vẫn xem Chu Huệ như chị gái, nhưng để không khiến mẹ nghi ngờ, cô cũng dần sửa cách xưng hô.

Chu Huệ nhíu mày:

"Mẹ không biết cao với thấp, chỉ thấy đôi giày đó là không đứng đắn. Mặc kệ người khác, con tuyệt đối không được mang."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-80-lam-hoc-ba/chuong-95.html.]

Cảnh Lan nghe vậy thì không nói thêm, dù sao cô cũng chẳng thích giày cao gót. Với lại, sống ở Bắc Kinh một thời gian, mẹ cũng sẽ quen thôi.

Cô cười đáp:

"Được rồi, con không mang."

Chu Huệ thở phào nhẹ nhõm:

"Con từ nhỏ đến lớn ngoan ngoãn nghe lời, mai mẹ dẫn đi mua đôi khác đẹp hơn."

Nếu Cảnh Lan nhớ không lầm, thì cả thập niên 80 chính là thời kỳ phát triển và thay đổi cực kỳ nhanh chóng, đặc biệt là trong thời trang. Từ quần ống loe, quần tây Panama, quần bó đến quần thể thao bó sát. Áo dơi, áo dệt kim ngắn gọi là “áo Hạnh Tử”, áo len cổ cao gọi là “áo Quang Phu”, rồi cả giày cao gót. Dù giờ nghe tên đã thấy cũ kỹ, nhưng tốc độ thay đổi phong cách thời ấy chẳng thua gì thời hiện đại.

Tư tưởng của Chu Huệ lúc này cũng là suy nghĩ phổ biến của thế hệ đó. Mười năm sau nghĩ lại, có khi bà sẽ tự bật cười vì chính mình bây giờ.

Cảnh Lan thầm cảm khái. Cô không thích giày cao gót, thứ nhất vì không thoải mái bằng giày bệt, thứ hai là vì kiếp trước từng nghe nhiều người nói về tác hại của giày cao gót: có thể làm biến dạng bàn chân, lệch xương chậu nếu mang lâu trong giai đoạn đang phát triển.

Thậm chí có ý kiến còn so sánh giày cao gót với bó chân ngày xưa — là công cụ làm suy yếu sức mạnh của phụ nữ dưới danh nghĩa cái đẹp.

Kiếp trước phụ nữ vì muốn không mang giày cao gót mà lên tiếng phản đối. Còn bây giờ, phụ nữ lại vì muốn đi giày đẹp mà nỗ lực. Quả là trớ trêu.

Chu Huệ dừng bước, kéo tay con gái:

"Phòng chờ ở bên kia, con đi nhầm rồi."

Bà vừa nói vừa chỉ về phía ba chữ lớn “Phòng chờ”.

Cảnh Lan cười, lấy vé tàu ra cho mẹ xem:

"Con biết mà. Tàu 8 rưỡi tối mới chạy, mình còn ba tiếng nữa. Mình đi ăn tối trước đã."

Đây là lần đầu tiên Cảnh Lan đi tàu hỏa ở thập niên 80, cũng không rõ mua vé có khó không, nên sau kỳ thi đại học, cô đã sớm hỏi thăm cô Hàn. Không ngờ chồng cô ấy làm ở ga tàu, còn nhất quyết không để cô tự đi mua mà đích thân lấy vé sẵn luôn.

Chu Huệ gật đầu:

"Con muốn ăn gì?"

Quét mắt nhìn quanh quảng trường, đâu đâu cũng bán đồ ăn. Một xe ba bánh đặt bếp lò, bên cạnh vài chiếc ghế dài là thành quán ăn nhỏ. Chu Huệ hỏi:

"Cơm rang, hoành thánh hay mì?"

Cảnh Lan ngửi thấy mùi hoành thánh thơm nức, bụng réo lên thật, nhưng hôm nay cô không định cho mẹ ăn vỉa hè.

"Mình không ăn mấy thứ đó, đi theo con."

Cô kéo mẹ đi.

Đến trước cửa nhà hàng Ngọa Long, Chu Huệ sững người, kinh ngạc nhìn con định bước vào:

"Ăn ở đây á?"

Loading...