Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Về Thập Niên 80 Làm Học Bá - Chương 92

Cập nhật lúc: 2025-06-16 13:13:20
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô Hàn khách sáo từ chối mãi, nhưng hiệu trưởng cứ nhiệt tình kéo lên:

“Phải lên chứ! Cô là giáo viên chủ nhiệm của Cảnh Lan, đương nhiên phải ở xe đầu tiên rồi!”

Hai người còn đùn đẩy thêm một hồi nữa, cuối cùng cô giáo Hàn mới chịu cùng hiệu trưởng lên xe—cái gọi là “lên xe” ở đây tức là đứng trong cái thùng xe tải Giải Phóng không mui to đùng phía sau.

Dựa vào kinh nghiệm từ buổi lễ sơ khảo lần trước, Lâm Cảnh Lan cũng dần quen, tự an ủi mình: “Dù sao thì xe tải cũng còn đỡ hơn máy kéo.”

Vừa leo lên được, cô đã nghe hiệu trưởng hét lớn:

“Các em học sinh phía sau đừng chen lấn! Đừng chen lấn!”

“Sao lại nhiều học sinh thế này? Danh sách chẳng phải đã thống nhất xong từ trước rồi sao? Những em không có trong danh sách mau quay về!”

Lâm Cảnh Lan vừa lên được thùng xe, quay đầu nhìn lại thì giật cả mình—đám học sinh bên dưới đang xô đẩy nhau tơi bời, ai cũng hăm hở muốn trèo lên xe.

Các thầy cô dưới đất ra sức giữ trật tự:

“Đừng chen! Từng người lên một!”

Giáo viên thì ít mà học sinh thì nhiều, các thầy cô chẳng ngăn được bao nhiêu. Sau khi bàn bạc chớp nhoáng, họ đành hét to:

“Mỗi xe có thể chở hai mươi người! Tăng thêm mười người nữa cũng được!”

Không ngờ vừa dứt lời, đám học sinh lại chen nhau càng hăng hơn.

Chiếc xe thứ hai vốn dành cho top 10 của trường—ngoài Lâm Cảnh Lan—giờ đã bị học sinh khác chen kín.

Lâm Cảnh Lan nhìn ra sau, thấy các thành viên trong nhóm học tập đều leo lên xe thứ ba, ngay cả những học sinh nằm trong top 10 cũng không ai lên được xe thứ hai.

Hồng Trạch đứng dưới xe hét lên với hiệu trưởng:

“Hiệu trưởng ơi! Xe phía sau đều kín hết rồi. Hay là top 10 tụi em cũng lên xe đầu tiên luôn đi ạ?”

Hiệu trưởng ngạc nhiên nhìn về phía Hồng Trạch, thấy sau lưng cậu còn đứng chín người nữa, nam có nữ có—cộng cả cậu là đủ mười người, chính là top 10 của trường.

Hiệu trưởng nhíu mày:

“Sao thế này? Học sinh khác đều lên xe được, sao mười em lại không? Xe thứ hai chẳng phải để dành riêng cho mấy em sao?”

Trong mắt Hồng Trạch thoáng qua một tia sáng, cậu mỉm cười nhẹ, lúm đồng tiền nhỏ hiện ra nơi má, tỏ vẻ vô tội:

“Bọn em… chen không lại họ.”

Các học sinh phía sau cũng nhao nhao phụ họa:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-80-lam-hoc-ba/chuong-92.html.]

“Đúng rồi ạ! Bọn em đứng ngay cạnh xe thứ hai, mà họ cứ ào lên, chen tụi em ra hết.”

Hiệu trưởng chau mày:

“Sao lại ra nông nỗi này chứ! Thôi được rồi, mấy em cùng lên xe đầu đi.”

Lâm Cảnh Lan nhìn nụ cười lém lỉnh thoáng qua bên môi Hồng Trạch, lòng thắt lại—cô không nghĩ đây chỉ là “trùng hợp”.

Dù học sinh có chen chúc đến đâu, thì chẳng lẽ cả chín người còn lại trong top 10 đều không lên được xe thứ hai? Mà xe thứ hai vốn được phân sẵn cho họ, giống như xe đầu tiên để dành riêng cho cô và hiệu trưởng vậy, không thể nào có học sinh khác nhảy vào được.

Cô thấy Hồng Trạch sải bước đến, đạp một phát nhẹ vào bệ xe rồi nhảy lên đầy gọn gàng, mặt mày rạng rỡ.

DTV

Đến khi Hồng Trạch rất tự nhiên đứng cạnh cô, sát rạt bên vai, Lâm Cảnh Lan càng chắc mẩm tất cả đều là có sắp đặt từ trước.

Bên trái cô là Hồng Trạch, bên phải là Ngụy Dĩnh—nhìn qua thì như sắp xếp theo thứ tự điểm số: cô là thủ khoa đứng giữa, còn Ngụy Dĩnh và Hồng Trạch là hạng hai và ba, đứng hai bên trái phải—trông rất hợp lý.

Nhưng Lâm Cảnh Lan nhớ rõ lúc nãy bên trái cô là cô giáo Hàn—chính là do Hồng Trạch chen tới, làm cô giáo thấy chật quá nên mới lùi ra.

Cô liếc nhìn Hồng Trạch, thấy cậu đang đứng nghiêm chỉnh, mặt không đổi sắc, chẳng buồn nhìn cô.

Lâm Cảnh Lan tức tối, đưa tay ra sau đ.â.m mạnh ngón tay vào vai Hồng Trạch, thấp giọng hỏi:

“Cậu cố tình đúng không?”

Hồng Trạch quay đầu lại, mặt ngơ ngác vô tội:

“Cái gì cố tình?”

Lâm Cảnh Lan trừng mắt:

“Cậu nói xem! Cậu tưởng tôi ngốc...”

Còn chưa nói xong, tiếng pháo vang rền bỗng nổ dội khắp bốn phía—không phải kiểu pháo thông thường mà là loại pháo hai tiếng, âm thanh chói tai đến ù cả tai. Đúng lúc ấy xe cũng bắt đầu lăn bánh, Lâm Cảnh Lan không hề chuẩn bị, bị bất ngờ giật b.ắ.n người, lảo đảo một chút—nhưng ngay lập tức có một cánh tay vòng qua giữ vững eo cô.

Cô sững người, quay đầu nhìn—thấy Hồng Trạch vừa thu tay về.

Cô xoa xoa lỗ tai bị pháo làm cho ong ong, hét lớn với Hồng Trạch vì tiếng quá ồn:

“Cảm ơn!”

Hồng Trạch chỉ khẽ gật đầu, không hề quay sang nhìn cô:

“Không… không có gì.”

Lâm Cảnh Lan tinh mắt thấy tai Hồng Trạch đỏ bừng lên, đỏ đến mức như sắp nhỏ máu.

Loading...