Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Về Thập Niên 80 Làm Học Bá - Chương 91

Cập nhật lúc: 2025-06-16 13:13:18
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giọng của chú Bao từ đầu dây bên kia vang lên:

“Thủ khoa toàn tỉnh… không phải là Văn Chung nhà ta!”

Mẹ Trương Văn Chung sững người, không thể tin nổi vào tai mình:

“Chú vừa nói gì cơ? Có phải tôi nghe nhầm không? Chú nói thủ khoa không phải là Văn Chung?”

Chú Bao nói:

“Đúng vậy, không phải. Năm nay thủ khoa toàn tỉnh được 583 điểm, tên là Lâm Cảnh Lan, học ở trường THPT Thanh Sơn.”

Đầu óc mẹ Trương như ngừng hoạt động:

“THPT Thanh Sơn? Trường gì vậy? Là trường trong tỉnh ta sao… sao chưa từng nghe nói đến?”

Chú Bao thở dài:

“Chính là một trường ở trấn Thanh Sơn.”

Mẹ Trương ngẩn người:

“Trấn Thanh Sơn? Là nơi nào vậy? À… hình như tôi có chút ấn tượng… có phải là một thị trấn nhỏ thuộc huyện Lộ không?”

Chợt tỉnh ra, mẹ Trương gần như hét lên:

“Chú nói thủ khoa toàn tỉnh lại xuất thân từ một trường cấp ba ở vùng quê sao?!”

Giọng chú Bao yếu ớt, mất hết sức lực:

“Phải, lúc chúng tôi nhận được tin cũng giật mình không kém.”

Mẹ Trương bắt đầu lắp bắp:

“Hằng năm thủ khoa toàn tỉnh chẳng phải đều nằm trong thành phố chúng ta sao? Trấn Thanh Sơn… có khi nào lúc thống kê điểm bị nhầm không?”

Trương Văn Chung nghe không nổi nữa, liền giành lấy điện thoại từ tay mẹ:

“Alo, chú Bao, cháu nghe rõ rồi. Mẹ cháu giờ hơi kích động chút. Vâng, cháu ổn… thật sự không sao. Vâng, chú cứ yên tâm…”

“À đúng rồi, cháu muốn nhờ chú Bao một chuyện, chú giúp cháu để ý xem năm nay thủ khoa toàn tỉnh đăng ký vào trường đại học nào ạ? Thanh Hoa hay Bắc Đại?”

Chú Bao sững người một chút rồi đáp:

“Không thành vấn đề. Nhưng Văn Chung à, có khi cháu đoán sai rồi. Học sinh từ trường quê như vậy, chắc chẳng dám đăng ký vào Thanh Hoa hay Bắc Đại đâu. Lúc đăng ký nguyện vọng có khi chọn trường cũng không cao lắm, chỉ cần đậu vào một trường top đầu là tốt rồi…” Chú Bao thở dài. “Thật đáng tiếc, đạt điểm cao như thế mà…”

Trương Văn Chung đặt điện thoại xuống, còn mẹ cậu thì vẫn ngơ ngác chưa hoàn hồn. Ngược lại, Văn Chung trông rất bình tĩnh.

Chuyện Lâm Cảnh Lan nhận được bức thư cảm ơn của Ngụy Dĩnh thì hầu hết bạn trong ký túc xá đều biết. Thế nhưng, cả Cảnh Lan lẫn Ngụy Dĩnh đều không hé lộ nội dung trong thư.

Cố Bàn Bàn nhiều lần tìm Cảnh Lan hỏi thăm mà không moi được gì, cuối cùng quay sang hỏi Ngụy Dĩnh:

“Ngụy Dĩnh, rốt cuộc cậu viết thư cho Lâm Cảnh Lan làm gì vậy?” – Cô nàng tò mò hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-80-lam-hoc-ba/chuong-91.html.]

Ngụy Dĩnh mỉm cười:

“Viết thư cảm ơn Cảnh Lan.”

Cố Bàn Bàn trợn mắt:

“Cảm ơn? Bình thường tớ thấy hai người có mấy khi nói chuyện đâu? Cô ấy giúp gì cho cậu? Cậu cũng chẳng phải người trong nhóm học tập mà?”

Ngụy Dĩnh chỉ mỉm cười, không trả lời thêm.

DTV

Cố Bàn Bàn cau mày:

“Được rồi… nếu cậu không muốn nói thì tớ cũng không ép… Nhưng nói thật đi, lúc tớ hỏi cậu ước lượng điểm bao nhiêu, sao cậu cứ ậm ờ, cuối cùng lại nói thấp hơn điểm thật đến tận năm mươi điểm?”

Ngụy Dĩnh lắc đầu cười:

“Cậu thử nghĩ mà xem, nếu là cậu thì sao. Trong các kỳ thi trước, từ thi thử lần một, lần hai đến thi dự bị, chưa từng được điểm cao như vậy. Đến khi thi thật, ước lượng ra điểm cao vọt, cậu có dám nói thật với người khác không?”

Cố Bàn Bàn chần chừ:

“Không đâu… Tớ chắc sẽ nghi ngờ mình c.h.é.m sai điểm, hoặc là thi xong căng thẳng quá nên nhớ nhầm đáp án…” – Cô nhìn Ngụy Dĩnh. – “Nhưng nếu là bạn thân thì tớ sẽ lén kể thật chứ. Giữ trong lòng ngộp chết!”

Ngụy Dĩnh nhìn bộ dạng ấm ức của Cố Bàn Bàn – rõ ràng đang trách cô không coi là bạn thân – liền bật cười.

Dưới ánh mắt đầy tủi thân của Cố Bàn Bàn, Ngụy Dĩnh từ từ thu lại nụ cười, nghiêm túc nói:

“Lúc đó, đầu óc tớ thật sự căng như dây đàn. Trước kỳ thi tớ ép bản thân đến kiệt sức, lại còn nhất quyết không chịu xem tài liệu trọng tâm do Lâm Cảnh Lan tổng hợp… Nhìn kiểu gì cũng thấy mình đang tự đào hố tự chôn.”

Cố Bàn Bàn gật đầu liên tục:

“Tớ cũng thấy thế! Cậu nói được 470 điểm mà tớ còn không tin nổi!”

Ngụy Dĩnh cười:

“Đấy, nếu lúc đó tớ nói thật là mình ước lượng được 520 điểm, cậu có tin không?”

Cô nhìn bộ mặt rối rắm của Bàn Bàn, cười vỗ vai cô bạn:

“Thôi, đừng nghĩ nữa, chuyện cũ rồi. Quan trọng là giờ chúng ta đều đậu vào trường mình mơ ước.”

Dù Lâm Cảnh Lan là thủ khoa toàn tỉnh, nhưng trường Thanh Sơn lại là nơi biết tin muộn hơn cả. Giao thông không thuận tiện, thông báo từ Sở Giáo dục tỉnh phải qua nhiều cấp mới tới được trường.

Hiệu trưởng đã sớm chuẩn bị mọi thứ để ăn mừng. Ông nghĩ, nếu Cảnh Lan đậu thủ khoa thì lập tức tổ chức ăn mừng; còn nếu không đậu, thì lặng lẽ giấu hết đồ đi, coi như chưa có chuyện gì.

Giờ tin mừng đã đến, cả trường bắt đầu bận rộn trang hoàng. Băng rôn treo kín cổng, tường dán đầy giấy mừng, đỏ rực cả một khoảng sân. Lâm Cảnh Lan nhìn khung cảnh đó, suýt tưởng mình đang đón Tết.

Hiệu trưởng cũng đã thuê sẵn xe, lần này không phải mượn máy cày như trước nữa, mà là những chiếc xe tải Giải Phóng to lớn, đầu xe trang trí hoa đỏ kết từ dây lụa, thân xe cũng quấn đầy dải lụa đỏ.

“Xe phía sau, mỗi chiếc đứng mười người, Cảnh Lan, em đứng với tôi trên xe đầu tiên.” – Hiệu trưởng dặn dò.

Ông gọi lớn:

“Cô Hàn! Cô Hàn! Cô cũng lên xe đầu tiên với tôi.”

Loading...