Cô tưởng rõ, liền to hơn, “Cả hai đều .”
Anh nhận khay cơm, múc sườn , đưa vá đến đùi gà thì hỏi , “Đùi gà cũng thật chứ?”
Lâm Cảnh Lan gật đầu, mới múc tiếp phần đùi gà. Cô sang một bên nhường cho Triệu Ngọc Mai lên quầy, “Bữa tớ mời ! Mừng bài luận đăng, tiền nhuận bút cũng kha khá đấy.”
Triệu Ngọc Mai cương quyết từ chối, Lâm Cảnh Lan tốn ít lời mới thuyết phục , “Được , chỉ một bữa thôi nhé.”
Cô cũng đưa khay cho nhân viên, với , “Cho phần giống y như cô lấy.”
Người phục vụ Lâm Cảnh Lan đầy nghi hoặc từ đầu đến cuối, cuối cùng nhịn , khuyên nhủ, “Cô gái, ăn uống bữa no bữa đói , tiền cũng tính toán.”
Anh nghĩ, ở căng tin trường lâu , gặp bao học sinh, nhà khá giả thì cũng chỉ dám gọi một món mặn mỗi bữa, từng thấy ai gọi hẳn hai món mặn một lúc còn mời bạn nữa.
DTV
Lâm Cảnh Lan giật , , hóa phục vụ nghĩ cô đang màu mặt bạn, về nhà đủ tiền ăn thật. Cô và Triệu Ngọc Mai lấy thêm món rau và canh.
Hai kiếm chỗ , Triệu Ngọc Mai vẫn còn lo lắng, “Cảnh Lan, tiền nhuận bút thì cũng đừng tiêu xài quá tay nhé.”
Lâm Cảnh Lan , “Yên tâm , tớ rõ mà.”
Hiện giờ thu nhập và giá cả đều thấp đến khó tin, một suất cơm với hai món mặn và một bát canh chỉ tốn đến hai hào tiền (0,2 tệ). Cô nhận hơn một trăm đồng tiền nhuận bút, tiền cơm như cô vẫn dư sức chi trả.
“Không nhiều nữa, tranh thủ ăn nóng .” Lâm Cảnh Lan hít một mùi thơm của sườn chua ngọt và đùi gà, vui vẻ cầm đũa bắt đầu ăn.
Căng tin bây giờ dùng nguyên liệu thật, dầu ăn cũng là dầu , do món mặn ít gọi nên đầu bếp chỉ nấu ít một , kiểu giữa món nồi lớn và xào nhỏ, mà hương vị thật sự .
Triệu Ngọc Mai ăn nhanh hơn cả Lâm Cảnh Lan, ăn ngấu nghiến từ lâu.
Ăn hết cả phần nước sốt trộn cơm, Triệu Ngọc Mai cầm bát canh rau, động tác cụng bát với Lâm Cảnh Lan, , “Gần đây chuyện vui liên tiếp, ăn mừng một chút!”
Lâm Cảnh Lan bật khúc khích, cũng cầm bát canh cụng nhẹ.
Trong lòng cô vui vẻ nghĩ, gần đây thật nhiều chuyện may mắn: thắng hai cá cược với thầy Lý, còn lo đuổi học, thầy Lý thanh minh cho cô gian lận, giúp mấy bạn gái trong lớp học hình học gian, bài luận đăng thành công còn tiền nhuận bút, thầy Lý dạy lớp khác còn gây khó dễ cho cô...
Cuối tuần, Lâm Cảnh Lan cùng Triệu Ngọc Mai xin phép nghỉ học, cô nhờ bạn cùng đến bưu điện rút tiền nhuận bút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-80-lam-hoc-ba/chuong-30.html.]
Giờ chủ nhiệm cô Hàn đối xử với cô , ngày nào cũng hỏi han từng chút, chỉ quan tâm điểm mà còn lo cô ăn mặc ngủ nghỉ , cô phiền lòng.
Khi hai cô gái xin nghỉ, cô hỏi kỹ gì.
Biết là rút tiền nhuận bút, cô tươi hơn, “Hai cô học sinh rút tiền an , cô cùng nhé.”
Lâm Cảnh Lan phần ngại ngùng từ chối , cuối cùng ba cùng khỏi cổng trường.
Ở bưu điện ai xếp hàng, Lâm Cảnh Lan bước thẳng đến quầy, đưa giấy chuyển tiền, “Rút tiền.”
Chị nhân viên phía quầy nhận giấy, xem xem nghi ngờ hỏi, “Một trăm hai mươi đồng?”
Lâm Cảnh Lan gật đầu.
Triệu Ngọc Mai hét to, “Một trăm hai mươi đồng! Nhiều quá!”
Cô Hàn cũng tròn mắt ngạc nhiên.
Nhân viên quầy tiếp tục cô gái trẻ với ánh mắt nghi hoặc, cô trông chỉ như mới mười bảy, mười tám tuổi, nhận tiền lớn ?
Nhân viên hỏi, “Em lấy nhiều tiền thế?”
Lâm Cảnh Lan cau mày, đây là đầu rút tiền mà còn hỏi về nguồn gốc tiền, cô đáp, “Tiền nhuận bút.”
Nhân viên tin, “Tiền nhuận bút nhiều thế? Người đến lấy tiền nhuận bút ở đây nhiều lắm, thơ văn, tiểu thuyết mà tiền chẳng bao giờ nhiều thế!”
Lâm Cảnh Lan thở dài, chuẩn giải thích thêm thì thấy cô Hàn bước đến với nhân viên, “Đây là học sinh của , cô thơ truyện mà là bài luận khoa học! Đăng Tạp chí Giáo dục học, tiền nhuận bút giống thơ văn ?” Giọng cô tự hào vô cùng.
Nhân viên quầy mới vội vàng thủ tục rút tiền cho Lâm Cảnh Lan, ngừng khen, “Cô học trò tài thật! Cô giáo của em thật may mắn.”
Lâm Cảnh Lan cảm kích cô Hàn, , “Cảm ơn cô giáo, nhờ cô cùng mới rút . Nếu thể nhân viên cho rút.”
Cầm một xấp mười hai tờ mệnh giá mười đồng mới tinh, cô kiểm tiền cất , cùng cô Hàn và Triệu Ngọc Mai bước cửa.
Bỗng nhiên gọi lớn tên cô, “Lâm Cảnh Lan!”
Cô , kinh ngạc gọi, “Tần Chiêu?”