Lâm Cảnh Lan bước thì phát hiện Hồng Trạch theo , đầu đầy thắc mắc.
Hồng Trạch cũng đang cô, ánh mắt ngạc nhiên như hiểu điều gì, :
“Tớ lớp .”
Nói , nhà vệ sinh nam ngay bên cạnh.
Cô trở về lớp, xuống thì bạn cùng bàn là Triệu Ngọc Mai cầm vở ghi chép dúi tới:
“Cảnh Lan, câu lúc nãy giảng tớ vẫn hiểu chỗ .”
Lâm Cảnh Lan cắt lời:
“Sau nếu chuyện thế , cứ theo tớ rửa tay, tranh thủ lúc đó hỏi bài, thế nào?”
Triệu Ngọc Mai: “Hả?”
Đến giờ nghỉ trưa, Lâm Cảnh Lan phát hiện mấy bạn nam trong lớp đang chuyền tay cuốn “Tập san bài nghiên cứu”.
DTV
Cố Bàn Bàn cẩn trọng quan sát sắc mặt Lâm Cảnh Lan, nhỏ giọng :
“Bọn con trai tin con gái khả năng tưởng tượng gian hơn tụi nó, tớ đưa cho tụi nó bài báo , phiền chứ?”
Lâm Cảnh Lan : “Không . Đợi tụi nó xong thì trả cho tớ là .”
Trong lòng cô thầm nghĩ: sáng nay cô cố ý để Cố Bàn Bàn là cuối cùng tập san, vì tính cách bạn thế nào cũng sẽ lo cho cả lớp .
Quả nhiên, Cố Bàn Bàn tự giác thành nhiệm vụ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-80-lam-hoc-ba/chuong-22.html.]
Mấy bạn nam xong thì ai nấy vẻ mặt đều phức tạp. Bọn họ thật sự ngờ, khả năng tưởng tượng gian của con gái vượt trội hơn .
Bao lâu nay vẫn tự tin thế mạnh của bản , giờ bỗng phát hiện đó hóa là điểm yếu, ai mà thấy khó chịu chứ.
Lúc đầu bọn họ còn bán tín bán nghi, nhưng cuốn tập san in ấn đàng hoàng, là bài báo học thuật bằng tiếng Anh, mấy bạn nam tiếng Anh khá rủ dịch sơ sơ cũng hiểu đại khái nội dung, bằng chứng rõ rành rành, chẳng còn cách nào mà tin.
Nghĩ sáng nay, khi Lâm Cảnh Lan giảng bài bục, đám con gái phía chăm chú lắng , còn tụi họ thì mãi mà chẳng hiểu gì cả. Ban sáng còn tưởng cô nàng nhăng cuội, giờ thì trong lòng ai nấy đều bắt đầu lung lay.
Đám nam sinh bắt đầu cảm giác nguy cơ rõ ràng, còn tự tin cho rằng sẽ dễ dàng chiến thắng nữa.
Không ai là mở đầu, cũng chạy tới hỏi bài Lâm Cảnh Lan. Sau đó những khác phát hiện cô giảng bài cũng chẳng giấu nghề, mà cô chỉ mấy câu thôi còn dễ hiểu hơn tự mày mò cả tuần lễ, thế là ai cũng rủ tìm cô nhờ giảng bài.
Lâm Cảnh Lan bận đến mức kịp thở, đành giao việc cho khác.
“Triệu Ngọc Mai, giảng bài cho Lý Tân nhé.” – Cô dặn, vì bài hôm qua cô giảng cho Triệu Ngọc Mai, chắc chắn hiểu .
“Cố Bàn Bàn, bài giảng cho Thẩm Kiến.” – Cô đón lấy quyển bài tập mà Thẩm Kiến đưa đến, chuyển cho Cố Bàn Bàn. Trong đầu nhớ loại bài Bàn Bàn từng sai, nhưng cô giảng kỹ cho bạn .
Mấy bạn nam phát hiện, hóa chỉ Lâm Cảnh Lan giỏi giảng bài, mà những bạn nữ khác cũng thể giảng dễ hiểu. Cảm giác trong lòng càng phức tạp hơn.
các bạn nữ thì gì cả. Với họ, những bài đây vốn chẳng hiểu, giờ đủ sức giải thích rõ ràng cho khác, cảm giác thành tựu hề nhỏ.
Sáng sớm mỗi ngày, “lớp học nhỏ” của Lâm Cảnh Lan còn giảng phương pháp tọa độ giải hình học gian nữa, mà là chọn thật nhiều đề hình học gian, để giải và giảng bài theo cách truyền thống.
Lâm Cảnh Lan giải phóng bản , giao việc giảng bài luân phiên cho từng bạn nữ trong lớp. Kết quả khả quan.
Dù cô còn giảng phương pháp tọa độ, mấy bạn nam cũng chẳng ai lớp học nhỏ đó, ngoại trừ Hồng Trạch, vẫn đến mỗi ngày.
Thầy Lý cũng giảng xong bộ phần hình học gian, còn cùng lớp ôn tập thêm hai tiết nữa, thông báo:
“Ngày mai chúng sẽ kiểm tra phần hình học gian.”