Chu Huệ làm như vô tình nói thêm một câu: “Còn là nghiên cứu sinh ở Thanh Hoa nữa, cũng là nhân tài đấy.”
Lâm Cảnh Lan thì không nghĩ gì nhiều, chỉ thấy Tiểu Cố thật sự quá nhiệt tình.
Hôm sau, Tiểu Cố quả nhiên đến từ sớm, cả ngày bận bịu giúp hai mẹ con dọn dẹp nhà thuê. Lâm Cảnh Lan cũng mua không ít đồ dùng sinh hoạt, Tiểu Cố đi đi về về mấy lượt, giúp chuyển hết đồ đạc vào trong nhà. Cả ba người bận đến mức không kịp ăn trưa, chỉ kịp mua ba túi lớn bánh chiên ở tiệm nhỏ gần đó, coi như là bữa trưa lẫn bữa tối.
Đến khi trời tối hẳn, cuối cùng cũng dọn dẹp xong nhà. Lâm Cảnh Lan nhìn Tiểu Cố — trên mặt toàn là mồ hôi, vì bụi bặm mà mặt mày lem luốc, áo quần cũng dơ không thể nhìn nổi.
Cô soi gương thấy bản thân cũng không khá hơn là bao.
Chu Huệ gọi Tiểu Cố đi rửa mặt rửa tay: “Hôm nay thật sự phải cảm ơn Tiểu Cố, mấy việc nặng đều là do cháu làm cả. Nếu không có cháu giúp đỡ, mẹ con bác không biết phải xoay xở sao nữa.”
Lâm Cảnh Lan thầm đồng ý. Thập niên 80 làm gì đã có dịch vụ vệ sinh hay chuyển nhà, tất cả đều phải tự tay làm, gọi thêm người thân bạn bè phụ giúp.
Tiểu Cố rửa mặt xong, Chu Huệ rót cho cậu một ly nước: “Cháu đổ nhiều mồ hôi vậy, mau uống nước đi. Cả ngày chắc chưa uống được ngụm nào đúng không?”
Tiểu Cố nhìn như đã khát khô cả cổ, nhận lấy cốc nước uống cạn một hơi. Chu Huệ lại rót thêm một cốc nữa, lần này thì Tiểu Cố uống từ tốn hơn. Chu Huệ lại nói tiếp: “Quần áo của cháu bẩn hết cả rồi, không biết có giặt sạch được không. Mai đem sang đây cho bác giặt giúp cho.”
Tiểu Cố liên tục từ chối: “Không cần đâu ạ, mùa hè quần áo mỏng, giặt cũng dễ, dính toàn là bụi thôi mà, chắc chắn giặt sạch được.”
Chu Huệ thấy cậu kiên quyết, cũng không ép nữa.
Sau khi tiễn Tiểu Cố về, lúc chia tay, Lâm Cảnh Lan khẽ mấp máy môi, ra hiệu khẩu hình: “Mai em đến tìm anh.”
Tiểu Cố thoáng sửng sốt, rồi lập tức hiểu ý, chớp mắt nhẹ như đáp lại: đã hiểu.
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-80-lam-hoc-ba/chuong-106.html.]
“Mẹ, hôm nay con đi trường một chuyến, con muốn liên hệ với một vị giáo sư, xem có thể làm chút nghiên cứu dưới trướng thầy ấy không.” Lâm Cảnh Lan nói với Chu Huệ.
Chu Huệ vốn không hiểu rõ chuyện học hành của con gái, nhưng chuyện học thì bà rất coi trọng, lập tức gật đầu lia lịa: “Được được được.” Lại ngẩng đầu hỏi: “Ăn sáng rồi hẵng đi nhé?”
Nói rồi liền vội vã vào bếp, múc cho cô một bát cháo, lấy ra một quả trứng luộc và một cái bánh bao: “Bánh bao này sáng nay mẹ mới hấp xong đấy, còn nóng hôi hổi.”
Lâm Cảnh Lan ngồi bên bàn, trong lòng chợt dâng lên một dòng cảm xúc ấm áp — đây chính là hình ảnh cô mong mỏi biết bao lâu nay, từ khi xuyên đến thập niên 80 này.
Ăn sáng xong, cô xách cặp ra khỏi nhà. Vừa đi về phía Thanh Hoa, vừa rẽ vào đầu con ngõ thì thấy Tiểu Cố đang đứng bên đường.
Tiểu Cố cười vẫy tay, bước nhanh về phía cô: “Hôm qua em nói sẽ đến tìm anh đúng không? Anh ra đây đợi em luôn.”
Lâm Cảnh Lan bật cười gật đầu: “Phản ứng của sư huynh cũng nhanh đấy. Em còn sợ anh không hiểu ý em cơ. Hôm nay lại phải làm phiền sư huynh nữa rồi — em muốn đến xem lại căn nhà kia, hỏi rõ thêm tình hình với chủ nhà.”
Tiểu Cố ngạc nhiên ra mặt: “Em thật sự muốn mua nhà à?” Trong lòng cậu xoay mấy vòng, vội hỏi tiếp: “Em định giấu mẹ mà tự mua nhà sao?”
Tiểu Cố suýt nữa thì buột miệng hỏi: “Em lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”, nhưng đến cuối lại cứng rắn nuốt ngược xuống.
Trong đầu Tiểu Cố âm thầm tính toán tiền nhuận bút mấy bài báo mà Lâm Cảnh Lan đăng — dù không ít, nhưng cũng còn cách xa con số một nghìn tệ. Còn chuyện cô từng nhận được tiền thưởng một nghìn tệ từ Cục Sáng Chế thì Tiểu Cố hoàn toàn không biết.
Cậu cảm thấy mình ngày càng không nhìn thấu được cô gái nhỏ trước mặt — chẳng phải tiền nong trong gia đình đều do người lớn giữ sao? Sao Lâm Cảnh Lan lại có quyền tự quyết vậy?
DTV
Hai người đi bộ đến trước cửa căn nhà định mua, Lâm Cảnh Lan gõ cửa. Chủ nhà thấy lại là cô, lập tức ngẩn ra.
Sau khi mở cửa mời hai người vào, mới phát hiện hôm nay chỉ có hai bạn trẻ, không thấy Chu Huệ đi cùng. Chủ nhà nhớ lại thái độ phản đối gay gắt của Chu Huệ hôm qua, sắc mặt lập tức sa sầm lại: “Chúng tôi là muốn bán nhà, hai đứa nhỏ các cháu đừng đến đây làm loạn nữa!”
Lâm Cảnh Lan chẳng buồn quan tâm tới giọng điệu mất kiên nhẫn của ông ta, liền dứt khoát nói thẳng:
“Chúng ta cùng đến đơn vị của các bác một chuyến.”