Vốn là con cháu ngỗ nghịch nhất trong một dòng dõi y thuật trứ danh, lão Thôi chọn đến nơi để bán dược liệu. Ở đây, ít gặp những kẻ chỉ hiểu nông cạn nhưng thích khoe mẽ, phô trương.
Dược liệu của , những loại bên ngoài bắt mắt cho lắm, nhưng dược hiệu vô cùng tuyệt hảo. Tiếc , ít khách hàng chẳng hiểu điều , ngược còn cho rằng dược liệu của là hàng dỏm, kém phẩm chất.
Người phân biệt hàng thì nhiều vô kể, nên việc kinh doanh của cứ mãi ở mức tàng tàng, chẳng mấy khởi sắc.
để ý, La Thường đặt chân chợ, ngần ngại thẳng đến tiệm của . Điều chứng tỏ, cô tin tưởng dược liệu của hiệu thuốc .
Có một điều khiến cứ mãi băn khoăn tài nào hiểu nổi. Hắn từ nhỏ hun đúc bởi dược liệu và sách y, ngay cả sách gối đầu giường cũng là cuốn Thần Nông Bản Thảo Kinh, nên việc thông thạo dược tính là lẽ đương nhiên. Thế nhưng cô gái , kiến thức sâu rộng đến ?
Hắn cứ lặng lẽ quan sát từng hành động của La Thường, cũng hề ảnh hưởng đến công việc buôn bán đang .
Một lúc , La Thường khẽ vỗ tay, phủi sạch vụn thuốc còn dính tay, với lão Thôi: " lo thuốc cùng đợt hàng với , nên xem xét một chút, đừng ngại nhé."
"À... , chuyện đó là bình thường mà. Thuốc thang là thứ uống , cẩn thận một chút cũng chẳng thừa." Lão Thôi xòa đáp lời.
La Thường lúc mới lấy một tờ danh sách từ trong túi áo, đưa qua cho : "Mấy loại thuốc thường dùng đang sắp hết , cần nhập thêm. ghi , xem qua thử."
Lão Thôi nhận lấy, nhanh chóng liếc qua một lượt từ xuống , phát hiện ngoài những dược liệu thường dùng như bạch truật, cam thảo, trạch tả, xuyên khung,... La Thường còn nhập thêm một lượng lớn các loại dược liệu hành khí hoạt huyết, chủ yếu là hương phụ, lạc thạch đằng, cân thảo,...
"Cô La, xem phòng khám của cô chuyên trị về chấn thương gân cốt ?" Lão Thôi bâng quơ hỏi một câu.
"Không , vài thứ thuốc viên, thuốc mỡ cường gân hoạt huyết." La Thường đáp.
Sau cô còn ghé mua dược liệu dài dài, mà mấy thứ thuốc thang công dụng gì, chắc chắn qua mắt nổi chủ tiệm đây. Chỉ cần liếc mắt là ngay cô là trong nghề, nên La Thường cũng chẳng định giấu giếm gì.
Lão Thôi ngạc nhiên mặt: "Cô còn tự bào chế thuốc nữa ..."
La Thường đáp lời, Lão Thôi cũng chẳng hỏi han thêm. Dù cũng kiểu thích nhiều chuyện. Vừa buột miệng hỏi một câu cũng chỉ vì tò mò, thấy mặn mà, đương nhiên sẽ chẳng dại tự chuốc lấy phiền phức gì.
Anh liền trong lấy dược liệu, để La Thường một chờ ở quầy.
lúc , một cô gái trẻ tuổi bước tới. Cô đội chiếc mũ lưỡi trai và sở hữu mái tóc xoăn gợn sóng bồng bềnh. Đôi giày cao gót độn đế chừng nửa gang, kết hợp với chiếc váy xếp ly tinh tươm, khiến cô trông dáng một cô gái tân thời.
Cô gái xách túi xách nhỏ, định bụng thẳng tới hiệu thuốc lớn ở phía .
khi thấy bóng lưng của La Thường, cô chợt khựng , cảm thấy mặt giống cô bạn học cấp ba của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-80-la-bac-si-khong-phai-thay-boi/chuong-84.html.]
"Là La Thường ?" Cô gái vòng quanh, ngắm nghía kỹ lưỡng một hồi mới chợt reo lên: " là !"
La Thường , gương mặt chút ngạc nhiên: "Xin , chúng quen ?"
Cô gái tóc xoăn lớn thở dài một : " là ! là Lương Kiều đây, bạn học cấp ba của đó! Hồi một bàn, giữa chúng còn cách một nữa cơ mà. Cậu thử nhớ xem nào, còn nhớ ?"
Dĩ nhiên La Thường tài nào nhớ , nhưng vẫn niềm nở đáp: "À, là , tới đây mua thuốc ?"
Mèo Dịch Truyện
Nghe cô , Lương Kiều ngay La Thường quên béng .
Cô chẳng hề tức giận, bảo La Thường: " đến mua thuốc thì chúng mới gặp chứ. Sau khi nghiệp, lớp tổ chức ba họp lớp , nhưng chẳng tham gia lấy một nào."
La Thường im lặng, những chuyện cô thực sự rõ. Thế nhưng ngay lúc , cô cũng ấn tượng tệ với Lương Kiều. Bởi , cô khẽ mỉm xã giao, lắng cô bạn cũ tiếp tục câu chuyện.
lúc , Lương Kiều đột nhiên đổi giọng: "Thực tham gia họp lớp cũng . Đi nhiều thấy chẳng gì ho cả. Hai đầu còn vui vẻ, chứ thứ ba, tức là tuần đó, thì chút lộn xộn."
Điều khiến La Thường tò mò: "Ô , chuyện gì ?"
Lương Kiều chăm chú quan sát nét mặt La Thường, cảm thấy cô vô cùng bình tĩnh. Tuy vẫn là gương mặt , nhưng khí chất khác hẳn so với hồi còn học.
Cô thẳng thắn : "Đi , nhiều bắt đầu đổi tính nết. Cùng một lớp mà chia bè kết phái. Thôi thì chuyện đó cũng đành, điều mấy kẻ lắm lời, còn lê đôi mách khác nữa."
" bọn họ gì lưng . Nào là điệu đàng, nào là ham học hành, còn bảo nếu dựa gia đình thì chẳng gì."
Nói đến đây, Lương Kiều hề chút bực bội tức giận nào, cứ như thể đang kể một câu chuyện chẳng liên quan gì đến .
Điều khiến La Thường càng thấy cô đáng quý hơn. Dù Lương Kiều trình độ học vấn , là học dốt quả thực nhờ cậy gia đình, chỉ cần cô tấm lòng khoáng đạt như , là điều vô cùng đáng trân trọng .
La Thường mỉm : "Vậy bọn họ tán gẫu gì về ? Nếu thì cứ , nào sợ."
Lương Kiều liếc cô một cách khó hiểu, cảm thấy La Thường quả thực đổi đến ngỡ ngàng.
cô nghĩ , khi đời, nhiều bạn học đều đổi khác, La Thường đổi đôi chút cũng là lẽ thường tình mà thôi.
Cô : "Nếu thực sự sợ, thẳng nhé. Có đồn rằng khoa Đông y ở Bệnh viện 8 của sắp giải thể đến nơi , đồn cũng sa thải. Chuyện thật ?"