La Thường chìm giấc ngủ giữa tiếng nước tí tách. Sáng hôm thức dậy, cô kịp mang nước tiểu đổ hai bận .
Chiều hôm , chừng ba giờ, củi khô mà La Thường đặt mua chở tới đường Sơn Hà bằng một chiếc xe ngựa. Người đánh xe cùng hì hục gần một tiếng đồng hồ mới chất hết củi một chái phòng.
Trong chái phòng sẵn một chiếc nồi lớn cùng một chiếc nồi nhỏ. Chỗ còn trống dùng để chất thêm gỗ và than củi.
Thời điểm , nhiều căn nhà cấp bốn trong thành phố vẫn còn dùng bếp lò để đun nấu và sưởi ấm, nên việc đốt củi vẫn còn khá phổ biến.
Căn phòng sát bên phòng bào chế thuốc hiện vẫn còn khá trống, cần đóng thêm mấy chiếc giá để phơi khô dược liệu. Giờ thì mới chỉ đóng tạm mấy thanh gỗ lên tường giá.
Mèo Dịch Truyện
Hôm nay ông cụ Hàn câu cá, bởi chuyến củi do chính tay ông tìm giúp, nên ông đành ở trông coi việc.
Khi củi chất xong xuôi, ông cụ Hàn liền hỏi La Thường: "Số củi , với cả than cháu đặt, liệu đủ dùng trong bao lâu?"
"Chắc hai ba tháng, lẽ cứ cách một dạo cháu mới bào chế thuốc một ," La Thường đáp.
Ông cụ suy nghĩ một lát, thấy cũng là hợp lý, nếu cứ thường xuyên thì quả thật mệt. Nhìn bàn tay cô gái , rõ ràng chẳng giống những quanh năm lụng vất vả.
Ông cụ thầm nghĩ, dạo con bé đổ ít tiền bạc đây, rõ liệu nó xoay sở nổi . ông ngại hỏi thẳng, sợ con bé mất tự nhiên, đành giữ trong lòng.
Vừa nãy ông cũng giúp khiêng mấy khúc củi nặng, tay lấm lem, ông cụ liền cúi múc nước bên giếng, định rửa tay.
Hôm trời mưa lớn, bây giờ thời tiết mát mẻ hẳn lên, ngoài hiên thật dễ chịu, nên ông cụ định trong sân hóng mát một chốc mới tản bộ.
Ông cụ rửa tay xong, đang dùng khăn lau khô, thì lúc tấm rèm cửa buông rủ ở hành lang bỗng ai đó vén từ bên ngoài. Ông cụ Hàn sang, chỉ nhận bên tay trái, còn hai thì ông quen mặt.
"À, vợ ông Đại Hải đó hả? Các cô đến khám bệnh đó ?" Ông cụ Hàn cầm chiếc quạt mo phe phẩy bước tới.
Người phụ nữ trung niên bên tay trái chính là bà chủ tiệm tạp hóa Đại Hải ở đối diện. Nét mặt bà lộ vẻ lo lắng, thấy ông cụ Hàn, bà liền gượng gạo đáp: "Cũng coi như là khám bệnh , thưa chú."
"À, thì mời các cô ." Ông cụ Hàn , hai cùng bà chủ tiệm tạp hóa đều khỏe, đặc biệt là cô gái trẻ , trông như xong, vẻ mặt vô cùng tiều tụy, chẳng lẽ là bệnh hiểm nghèo?
Ông định xem thử, nhưng bà chủ tiệm tạp hóa ông, : "Chú Hàn, phiền chú tránh mặt đôi chút nhé."
Ông cụ đành gót, về sân tiếp tục hóng gió, trong lòng cứ thắc mắc mãi.
Chuyện gì mà tiện để ông cụ xem chứ?
Chẳng lẽ là bệnh phụ khoa, tiện cho đàn ông con trai dòm ngó?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-80-la-bac-si-khong-phai-thay-boi/chuong-76.html.]
La Thường mời các vị xuống. Bà chủ tiệm tạp hóa liền chỉ tay , giới thiệu với La Thường tên là Uông Thúy, đồng thời mật mời cô khi nào rảnh thì ghé qua chơi.
La Thường lễ phép gật đầu, sang hỏi: "Vậy ai là khám bệnh?"
Cô gái trẻ ngay đối diện La Thường, làn da trắng ngần, khuôn mặt thanh tú, hài hòa. Dù tiều tụy, nhưng vẫn che lấp vẻ sẵn của cô.
Cô gái trẻ đầu Uông Thúy, nỗi buồn chất chứa trong đôi mắt cô như tuôn trào.
La Thường nhận thấy ba vẻ còn ẩn giấu mục đích khác, nên cô hỏi thêm mà chỉ im lặng chờ đợi.
Uông Thúy suy nghĩ một lát, bước đến sát La Thường, nhỏ giọng thì thầm: "Bác sĩ La, chuyện của Trình Nghiêm, là cô dự đoán đúng ?"
"Có ai gì với dì ?" La Thường nhướng mày hỏi .
"Không ai với dì cả. Hôm đó nhà của họ đến đây, dì thấy. Ngay khi họ rời , Trình Nghiêm liền thoát nạn. Dì cảm thấy sự việc quá sức trùng hợp."
"Ngày đó chú nhà dì cũng theo tìm kiếm. Nhà họ Trình nhờ tìm kiếm tập trung các hang đá, nếu tính toán đường lối về, họ thể nào tìm nhanh ."
Bà suy luận cũng lý tình. La Thường liền phủ nhận thẳng thừng, nhưng cũng chẳng trực tiếp thừa nhận.
"Vậy các dì cháu giúp chuyện gì?" La Thường bình tĩnh hỏi.
Uông Thúy thấy cô phủ nhận, mặt lộ rõ vẻ vui mừng, lập tức kéo tay cô gái trẻ, với La Thường: "Tháng cháu gái ngoại Tiểu Khiết của dì mới sinh con, nhưng đứa bé phận may mắn, lọt lòng mất."
"Con bé cầu xin cháu giúp tính toán xem, liệu nó còn khả năng sinh nở bình an vô sự ? Và thời gian nào thì thể mang thai?"
La Thường liếc cô gái trẻ, mới chậm rãi : "Cháu rõ một nữa, những chuyện bói toán thông thường như xem vận hạn, đoán tương lai, bói tài lộc, cháu thường nhận lời ."
" với trường hợp của cô thì cháu sẵn lòng giúp, 50 đồng một . Các dì chấp nhận ?"
"Năm mươi đồng ư?"
Đôi vợ chồng trẻ do dự một chút. Cuối cùng, đàn ông cùng khẽ gật đầu, chắc nịch: "Được, chúng xin tính."
Năm mươi đồng bạc, với dân thường, gần như là cả tháng lương. Bởi , việc họ đắn đo, cân nhắc cũng là điều dễ hiểu. La Thường hiểu rõ điều đó, bởi cô thường chợ, mỗi đồng xu cắc bạc đều đong đếm kỹ lưỡng.
La Thường yêu cầu họ cung cấp ngày tháng năm sinh, đó cô cúi đầu , tính toán, vẽ những ký hiệu lạ lên giấy. Uông Thúy và Tiểu Khiết đều hiểu những gì cô , nhưng chẳng ai dám lên tiếng phiền cô.
Vài phút , Uông Thúy nhận La Thường dường như khẽ nhíu mày. Động tác tuy thoáng qua, nhưng bà vẫn bỏ sót.