“ , bệnh trĩ, mỗi tiêu chảy xong đều khó chịu.” Cuối cùng, Viên Trình cũng chịu sự thật.
Anh hiểu , La Thường hỏi vấn đề là cố ý khó, chỉ là nắm rõ hơn về bệnh tình. Ngượng ngùng thì vẫn ngượng ngùng, nhưng cũng đến nỗi ngu ngốc, nên cuối cùng vẫn thành thật kể hết.
La Thường gật đầu: “Vậy thì , sẽ cho một thang thuốc. Nếu hiệu quả, trong vòng hai ngày sẽ thấy rõ sự thuyên giảm…”
Cô đơn thuốc, nhưng cô chỉ kê hai vị dược liệu. Tiểu Đặng và Viên Trình đều thấy lạ, từng thấy bác sĩ đông y nào chỉ kê vỏn vẹn hai vị thuốc.
Mèo Dịch Truyện
Tiểu Đặng liền hỏi: “Vậy là đủ ? Không cần kê thêm mấy vị nữa ?”
“Lần chỉ cần chữa bệnh tiêu chảy, như là đủ. Sau khi dứt hẳn tiêu chảy, nếu thể đến khám một nữa để bồi bổ sức khỏe. Bởi vì tiêu chảy lâu ngày, cơ thể mất nước nghiêm trọng, thận dương cũng biểu hiện suy tổn, cần điều trị hồi phục.”
Lần , Tiểu Đặng và Viên Trình còn ý kiến gì nữa.
La Thường , trải tờ giấy vàng lên bàn tủ thuốc, tiên lấy thuốc cho Viên Trình.
“Đây là cái gì ? Trông giống cỏ cây, cũng mẩu vụn dược liệu.” Tiểu Đặng cạnh , thấy La Thường cân một ít bột màu đỏ và những hạt màu vàng dạng đá, cảm thấy kỳ lạ.
“Đây là xích thạch và vũ dư lương, đều là loại dược liệu khoáng vật, tác dụng trị tiêu chảy.” La Thường xong, nhanh chóng đóng gói thuốc cho bọn họ.
Tiểu Đặng tò mò, : “ và Nguyên thường xuyên tiếp xúc với khoáng vật, chủ yếu là để nguyên liệu màu vẽ, ngờ khoáng vật còn thể chữa bệnh.”
La Thường khẽ , : “Đương nhiên là thể. Rất nhiều loại thuốc từ khoáng vật thể an thần, định trí. Chu sa là một ví dụ điển hình, nhưng thứ đó thể ăn nhiều, ăn nhiều sẽ trở nên lú lẫn, cũng thể nung nóng, vì khi nung nóng sẽ biến thành thủy ngân, độc.”
Trong lúc chuyện, La Thường hề chậm tay, đóng gói thuốc của Viên Trình xong, bắt đầu lấy thuốc cho Kim Hà.
Gần lấy thuốc xong, cô dặn dò cô giáo Điền: “Nếu nhà điều kiện, thể tìm mua nhiều băng nhạc, dùng âm nhạc để hỗ trợ điều trị cho Tiểu An. Bởi vì trong đông y thuyết ngũ âm nhập ngũ tạng, từ thời cổ đại những ví dụ về việc dùng âm nhạc để chữa bệnh.”
“Âm nhạc? Vậy chọn loại nào?” Cô giáo Điền hỏi.
Bất cứ điều gì cho con trai, cô giáo Điền đều sẵn lòng . Bà cũng âm nhạc ảnh hưởng đến cảm xúc của con , nhưng bà thực sự nên chọn loại nhạc nào cho con trai .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-80-la-bac-si-khong-phai-thay-boi/chuong-59.html.]
“Loại nhạc nên quá đơn điệu, nhất là nên tìm đa dạng các thể loại. Theo ý kiến cá nhân của cháu, nên hạn chế những bản nhạc buồn. Chủ yếu chọn hai loại: một loại là nhạc du dương, dễ chịu. Bác cứ tưởng tượng, mùa xuân đến, vạn vật hồi sinh, cỏ xanh chim hót, ánh nắng ấm áp lan tỏa khắp nơi, thể tham khảo tiêu chuẩn để chọn nhạc.”
Cô giáo Điền cảm thấy La Thường lý, con trai bà nhạc khá nhiều, nhưng trong những bản nhạc mà nó ít bản nhạc u buồn, bi thương.
Trước đây, bà cho rằng điều gì , nhưng bây giờ nghĩ thì thấy quả thực phù hợp.
“Được , bác nhất định sẽ theo lời cháu . Còn gì nữa ?” Cô giáo Điền hỏi.
“Vâng, còn một loại nữa, thể chọn một bản nhạc hùng hồn, dũng mãnh hoặc khí thế quyết liệt.”
“Bác nghĩ mà xem, xưa lên chiến trường, tiên đánh trống “đùng đùng đùng” ? Tiếng trống dồn dập, khí thế dũng mãnh ắt sẽ tăng thêm gấp bội. Còn những tâm trạng đang phiền muộn, bất an, tinh thần của họ cũng cần khích lệ, cổ vũ, như tiếng trống xung trận, những bài hát quân đội, bài hát chiến đấu, tất cả đều theo nguyên lý . loại cháu nghĩ nên quá thường xuyên, thi thoảng một là đủ.”
“Theo thuyết ngũ hành, Kim khắc Mộc. Khí thế mạnh mẽ, quyết liệt thuộc Kim, còn tâm trạng tiêu cực thuộc Mộc. Ở đây chính là Kim khắc Mộc. Nếu bác đồng ý với thuyết cũng , suy nghĩ theo kinh nghiệm sống cũng thể hiểu .”
Dù tường tận về thuyết ngũ hành Kim khắc Mộc, nhưng bà tán thành những lời La Thường .
“Được , bác nhất định sẽ theo lời của cháu .”
Lúc , La Thường gói thuốc xong, đưa cho cô giáo Điền: “Được , hôm nay chẳng bệnh nhân nào, nên cháu mới dịp dài dòng như . Nếu bác thấy hợp lý thì cứ cân nhắc.”
Cô giáo Điền vội vàng : “Đâu , ! Bác thấy cháu chí . Trước giờ bọn bác để tâm mấy chuyện bao giờ , cháu chịu khó thêm vài lời, bác mừng còn chẳng hết chứ.”
Tiểu Đặng vẫn vội về, định hỏi xem tiền thuốc thang hết bao nhiêu để thanh toán đưa Viên Trình về. Thế nên, cũng vô tình những lời La Thường . Tiểu Đặng cũng cảm thấy La Thường lý, mai mốt mà trong lòng thấy yên thì cũng thử theo xem .
Bởi vì Viên Trình thể ở lâu, dù cũng đang tào tháo đuổi, nhịn lâu như là tài tình lắm .
Vì , khi trả tiền thuốc, hai họ liền tất tả về.
Cô giáo Điền và Kim Hà rời khỏi phòng khám bốn giờ. Hai bọn họ lâu, La Thường cũng về nhà.
Lúc ăn tối, La Thường ngỏ ý thăm dò ba La, cô bèn dùng giọng bông đùa hỏi: “Ba, , nếu một ngày nào đó con nữa, cũng như chị và rể, tự kinh doanh, ba thấy ?”