Xuyên Về Thập Niên 80 Là Bác Sĩ, Không Phải Thầy Bói - Chương 370
Cập nhật lúc: 2025-09-17 10:10:10
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hàn Trầm ngạc nhiên : “Cấp cử chuyên gia đến xem xét, bùa là do của phái Thanh Ngọc Quan ở thành phố Gia Xuân vẽ. Chủ xưởng sản xuất Long Khánh cũng khai báo, bùa là do khác đưa cho ông , nhưng ông cũng rõ đó là ai. Ngoài tờ bùa , đó còn đưa cho ông một thứ khác, đều trong những bức ảnh .”
“Thanh Ngọc Quan ở thành phố Gia Xuân? Chuyên gia mà là ai? Có họ Tiết ?”
“ , là , em quen ư?” Hàn Trầm ngạc nhiên. Anh phận của Tiết Sí, thuộc bộ phận chuyên xử lý các vụ án liên quan đến huyền học. Trong bộ phận đạo sĩ, bản Tiết Sí cũng tinh thông lĩnh vực .”
“Hôm qua đến, cùng quen, tình cờ gặp.”
Bây giờ, La Thường tràn đầy nghi ngờ, điều cô quan tâm khác hẳn với Hàn Trầm. Hàn Trầm Tiết Sí đến Thanh Châu đến phòng khám gặp La Thường, rốt cuộc gì?
La Thường đang nghĩ, sư phụ của Tiết Sí và ông nội của Giang Thiếu Hoa đều xuất từ Thanh Ngọc Quan. Tờ bùa xuất phát từ đạo quán của bọn họ, vẽ bùa rốt cuộc là ai? Người đưa bùa cho chủ xưởng sản xuất Long Khánh là ai, mục đích là gì?
cô hỏi ngay, ngược cầm những bức ảnh khác lên xem. Thứ thu hút cô nhất là gỗ biến dạng.
“Không sợ ?” Nếu La Thường hiểu rõ diễn biến của vụ án, Hàn Trầm cho cô xem những bức ảnh mang theo thở u ám như .
“Không gì đáng sợ, chỉ là thứ để dọa thôi, một loại tà thuật, thuộc về thuật yểm. Người trúng thuật nếu chính khí đủ thì dễ gặp xui xẻo, hoặc ác mộng đeo bám, thường thì gây c.h.ế.t .”
Hàn Trầm ngạc nhiên La Thường, “Rốt cuộc em còn những gì nữa?”
“Em cũng chỉ là thôi, từng tận mắt chứng kiến, rõ thứ thực sự ảnh hưởng đến .”
La Thường thực sự từng tận mắt chứng kiến chuyện . Hồi ông ngoại còn sống, kể cho cô một chuyện về cao nhân. Lúc đó cô đều như chuyện xưa.
Trước đây cô cũng từng gặp . Người gỗ và tờ bùa mắt nhắc nhở cô, lẽ những gì ông ngoại từng với cô năm đó chỉ là truyền thuyết.
“Người gỗ khắc chữ, cũng dấu vết bát tự gì cả, dùng ?” La Thường xem kỹ hai mặt của gỗ, tìm thấy bất kỳ chữ nào.
“Thực sự chữ. Chủ xưởng Long Khánh khai báo, ông chi một nghìn tệ mua những thứ . Người bán với ông thể bát tự lên gỗ, ai xui xẻo thì tên đó. Ông chủ đó thấy thứ quá đắt, tiện tùy ý sử dụng, cho nên cất giữ.”
“Một nghìn? là đắt đỏ, ông chủ cũng chịu chi đấy.” La Thường .
“Có lẽ là sợ bí mật của xưởng tiết lộ, chủ xưởng mua những thứ để trấn an bản . Xưởng của ông chắc chắn lợi nhuận cao, lợi nhuận thu về còn gấp nhiều tiền đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-80-la-bac-si-khong-phai-thay-boi/chuong-370.html.]
Hàn Trầm cụ thể con , nhưng La Thường thể dễ dàng tưởng tượng , loại kinh doanh bất hợp pháp kiếm lời nhiều đến mức nào.
La Thường khẽ thở dài, cũng suy nghĩ quá sâu, bởi nhóm của Tiết Sí hỗ trợ, lẽ lâu nữa, họ sẽ tìm bán bùa chú và tượng gỗ bí ẩn .
Lúc , Hàn Trầm thở dài, giọng chút tiếc nuối: “Tiếc là, về thông tin của bán, chủ xưởng Long Khánh ít. Là đối phương chủ động tìm đến ông , ông chỉ thể cung cấp thông tin về tuổi tác và ngoại hình, liệu đáng tin cậy còn xem xét. Tất cả thông tin khác đều là con tròn trĩnh.”
La Thường đến đây, nhíu mày suy tư, giọng trầm hẳn: “Hiện tại vẫn rõ mục đích của bán, nhưng việc tiếp tay cho những xưởng sản xuất phi pháp như sẽ tạo mối nguy tiềm ẩn, đe dọa nghiêm trọng đến trật tự xã hội và tính mạng của dân vô tội.”
“ , chúng linh cảm rằng bán như thể chỉ vì kiếm tiền.”
“Chúng cũng đang đặt giả thuyết, nếu thể tiếp cận chủ xưởng Long Khánh, thể dùng phương thức tương tự để bán những thứ cho khác nữa ?”
“Vì , chúng định điều tra kỹ hơn về bán , thể một đường dây, một tổ chức lớn hơn đang thao túng phía .”
La Thường khẽ gật đầu: “Điều tra cũng , nhưng loại phần bí hiểm, đặc biệt cẩn trọng, đừng chủ quan.” Hai đang chuyện, bỗng ánh mắt họ va cảnh tượng bên ngoài cửa sổ, liền thấy hai đứa trẻ, một nam một nữ, đang run rẩy với những bó hoa hồng tay, len lỏi giữa dòng .
Cậu bé chừng mười một, mười hai tuổi, cùng bé gái nhỏ hơn, cả hai đều khoác những bộ quần áo phong phanh, gió lạnh căm căm khiến hình gầy gò của chúng run lên bần bật.
Nhìn thấy xe của Hàn Trầm dừng bên đường, bé nhanh chóng trèo lên tảng đá ven đường, hết sức giơ cao bó hoa hồng héo, mong mỏi trong xe chú ý đến .
Hàn Trầm khẽ thở dài, gương mặt thoáng nét ưu tư. Anh hạ cửa kính xe, rút ví lấy một tờ mười nghìn đồng, ngần ngại mua cả bó hoa hồng lớn.
“Nhiều… nhiều quá ạ, chỉ năm nghìn là …” Cậu bé ngước tờ tiền tay Hàn Trầm, ánh mắt lấp lánh sự bất ngờ và mừng rỡ, giọng lắp bắp vì xúc động.
“Cứ cầm lấy , cần thối . Nhanh về nhà thôi, trời lạnh lắm.” Hàn Trầm dứt lời, đợi bé phản ứng, liền kéo cửa kính xe lên.
Luồng gió lạnh buốt tạt khiến gian trong xe chợt lạnh vài độ. Dù La Thường khoác chiếc áo dài dày dặn, cô vẫn bất giác rụt . Trong khi đó, Hàn Trầm, chỉ với chiếc áo len mỏng, chẳng hề hấn gì. Thấy cô run rẩy, vội đưa tay định lấy chiếc áo khoác da đen vắt ghế cho cô.
Mèo Dịch Truyện
La Thường xua tay, khẽ mỉm : “Không cần , em lạnh lắm. Một lát nữa sẽ ấm lên thôi mà.”
Hàn Trầm đành đặt chiếc áo khoác trở , đó đưa bó hoa hồng mua cho cô, giọng chút ngượng nghịu: “Chúng quen cũng lâu, mà từng tặng em thứ gì đáng giá. Thật sự cũng chẳng nên mua gì cho con gái cả… Em xem, bó hoa ?”
“Được chứ, em thích.” La Thường khẽ cúi đầu, giấu nụ tủm tỉm, nhận lấy bó hoa hồng đỏ thắm. Thật cô mấy ưa những loài hoa màu sắc rực rỡ chói chang đến , nhưng tấm lòng chân thành của Hàn Trầm dành cho cô, thì một lời khen ngợi tích cực để cảm thấy vui vẻ là điều cần thiết.
Hàn Trầm liếc cô một cái, dường như cũng nhận bó hoa đúng gu của La Thường. , cô là bụng, sẽ bao giờ thẳng thừng để bối rối.