Vì , Tiết Sí đề cập thêm, mà chuyển hướng với La Thường: “Bác sĩ La, nhận thấy Tiểu Giang ở bên cạnh cô . Sư phụ mà , chắc chắn sẽ vui mừng.”
La Thường khẽ vẫy tay: "Tiểu Giang thể ở đây, đó là cái duyên của . Nhiều chuyện thể cưỡng ép, gắn bó với nơi lâu như , chứng tỏ thực sự hợp với nơi đây."
"Còn về thế nào, đều xem ý nguyện của . Nếu gì đổi, e rằng sẽ trở thành một lương y nổi tiếng."
Tiết Sí: ...
Anh mơ hồ cảm thấy lời của La Thường chứa đựng ẩn ý sâu xa, nhưng chẳng thể xác định rõ ràng.
Hôm nay thể gặp Tiểu Giang, thực sự là ngoài mong đợi, cũng rối loạn kế hoạch ban đầu của Tiết Sí. Ban đầu khéo léo thăm dò ý định của La Thường một cách gián tiếp, xem cô hợp tác với tổ chức của bọn họ .
giác quan của La Thường vốn dĩ nhạy bén, bây giờ thêm một tình huống mới, Tiết Sí quyết định trở về , ít nhất cũng liên lạc với sư phụ, chờ xem ý của ông mới đưa quyết định cuối cùng.
Từ những gì chứng kiến, Tiết Sí nhận La Thường mối quan hệ đặc biệt sâu sắc với học trò Tiểu Giang, cô thậm chí còn thể tác động mạnh mẽ đến suy nghĩ của . Điều khiến cẩn thận hơn khi đối mặt với La Thường.
Tiết Sí chẳng định tiết lộ danh tính của hai còn trong bức ảnh, còn La Thường cũng hề hỏi thêm.
Thời gian cũng muộn, Giang Thiếu Hoa lúc vẫn còn khá kích động, Tiết Sí thấy liền nhanh chóng lời tạm biệt.
Vừa rời khỏi phòng khám, Tiết Sí kìm , khẽ thì thầm hỏi Uông Thần: "Cậu ẩn ý trong lời bác sĩ La ?"
Anh kể những lời La Thường , Uông Thần cũng dám khẳng định, nhưng với sự sắc sảo của , chỉ trầm ngâm một lát đáp: "Nếu sư phụ sư còn dòng dõi, ông chắc chắn sẽ tìm đến Tiểu Giang, đúng ?"
"Tất nhiên là sẽ tìm, chỉ tìm mà theo tính cách của sư phụ , ông còn lo liệu chu đáo cho cuộc sống của Tiểu Giang, cố gắng vạch một tương lai tươi sáng cho ."
Uông Thần : "Mấu chốt là ở đây, ý của bác sĩ La là hy vọng các sẽ tôn trọng mong của Giang Thiếu Hoa. Dù sư phụ thiện ý đến mấy, cũng cần xem Tiểu Giang thật sự chấp nhận ."
"Cậu cũng thấy đó, ở đây vô cùng thoải mái và đầy hứa hẹn, chỉ dẫn che chở. Một cuộc sống như , nếu là , cũng chẳng đổi ."
"Tuy nhiên, nếu sư phụ sẵn lòng ủng hộ Tiểu Giang mà quá nhúng tay cuộc sống riêng của , thì đó là điều tuyệt vời nhất."
Mèo Dịch Truyện
Lúc , Tiết Sí thấu hiểu: "Bác sĩ La quả nhiên là một phụ nữ thông tuệ, nhạy bén trong suy đoán, lẽ cô lường những diễn biến tiếp theo."
" hiểu sư phụ . Nếu ông Tiểu Giang, ông thể sẽ lo liệu cho đại học, tìm những danh sư hàng đầu, thậm chí sắp xếp cho an cư ở Thủ đô."
"Khi đó, hẳn sư phụ sẽ bày tỏ quan điểm trái ngược với bác sĩ La, nhưng liệu cô chấp nhận thì là một ẩn ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-80-la-bac-si-khong-phai-thay-boi/chuong-364.html.]
Nói đến đây, Tiết Sí chút lo lắng.
Ban đầu là một chuyện , nhưng bây giờ chút do dự, sợ rằng một ngày nào đó, sư phụ và La Thường sẽ phát sinh mâu thuẫn.
Đến lúc đó, nên giúp ai?
Sau khi bọn họ rời , La Thường bảo Nhạc Linh lấy nước, cô bên cạnh Giang Thiếu Hoa rửa mặt cho tỉnh táo, đợi bình tĩnh , mới với : "Đây là chuyện , khi nào gặp vị bậc cao niên , con cũng thể hỏi thăm ông về chuyện của ông nội con."
Giang Thiếu Hoa lắc đầu: "Từ khi nhận thức, con ở Thanh Châu, luôn cội nguồn của ở . Bây giờ , con cảm thấy như tìm thấy điểm tựa, thật sự an lòng. Những chuyện khác, con cũng còn quá bận tâm nữa."
La Thường nhận thấy Giang Thiếu Hoa ngày càng trưởng thành và chính kiến rõ ràng, cô cần thêm gì nữa, liền dặn về nhà trọ nghỉ ngơi .
Sau khi Giang Thiếu Hoa rời , Nhạc Linh lặng lẽ hỏi La Thường: "Bác sĩ La, Tiểu Giang rời khỏi đây ?"
Cô tỏ thấy tiếc nuối, thể thấy, cô hề Giang Thiếu Hoa rời .
Từ ngày cô đến việc ở phòng khám, luôn là Giang Thiếu Hoa chỉ dẫn cô . Suốt thời gian dài như , cô quen thuộc với cảnh mỗi khi đến phòng khám là thể thấy Giang Thiếu Hoa mỉm chào đón cô .
Tất nhiên, cô lớn hơn Giang Thiếu Hoa một chút, trong lòng cũng chỉ xem như một đứa em trai nhỏ, cũng suy nghĩ gì khác.
"Có lẽ là ." La Thường sắp xếp đồ đạc bàn việc, khóa ngăn kéo, cùng Nhạc Linh rời khỏi phòng khám.
Lúc La Thường về đến nhà là sáu giờ hai mươi tối, giờ cô thường ở nhà. Trước đây ba cô cũng thường ở nhà, từ khi mở cửa hàng, ba cô về muộn hơn.
La Thường như thường lệ gõ cửa, tiếng bước chân vội vã vọng từ bên trong nhanh. Cánh cửa mở , La Thường ngạc nhiên thấy đó, thốt lên: "Hàn Trầm, là ? Anh đến từ lúc nào ?"
Hàn Trầm chủ động cúi xuống, ân cần đặt đôi dép chân cô, khẽ đáp: "Anh đến cách đây lâu."
Vừa lúc đó, La Kiếm cũng từ trong bếp bước , tay cầm một mớ cần tây tươi rói. La Thường chợt thấy mớ rau tương tự trong tay Hàn Trầm, cô khỏi bật trêu chọc: "Anh đến đây để nông dân hái rau ?"
La Kiếm liếc xéo cô, mắng yêu: "Con bé năng kiểu gì ? Chiều nay Tiểu Hàn giúp ba vận chuyển hàng, ba bảo ở ăn cơm thì gì sai nào?"
Nghe ba lên tiếng, La Thường liền vội vàng đáp: "Được ạ, tất nhiên là . Con xem còn việc gì , để con phụ giúp một tay với."
Hàn Trầm chỉ tay về phía bàn: "Không gì nhiều , lát nữa em chỉ cần gói sủi cảo giúp là ."