Ông liên hệ với chủ cửa hàng, nhận lời hẹn chiều sẽ đến để bàn bạc về việc sang nhượng. Thế nhưng, mãi đến sáu giờ tối, bóng dáng chủ tiệm vẫn bặt tăm. La Kiếm tìm một bốt điện thoại công cộng, gọi điện thoại mà đó để . việc bận đột xuất, hẹn gặp .
Kết quả là La Kiếm đợi mãi đến hơn chín giờ tối, mới lững thững xuất hiện.
Hai bên lề đường chuyện một lúc, đến 9 giờ 30 phút vẫn đạt kết quả.
Cảm thấy đối phương chẳng hề thành ý, La Kiếm lãng phí thêm thời gian. Ông dứt khoát : "Hôm nay đến đây thôi. Nếu đổi ý, cứ liên lạc với . Không thì thôi , cũng ép."
Nói xong, ông định . Người đưa tay kéo tay La Kiếm, cố giữ ông để tiếp tục bàn bạc.
Tiếng xe máy gầm rú lao tới đột ngột đến nỗi, cả hai đàn ông đều kịp phản ứng, né tránh cũng muộn màng.
Họ cách cửa hàng vỏn vẹn một mét. Về lý mà , mặt họ là con đường rộng thênh thang, những điều khiển xe đạp, xe máy đầu óc bình thường, tay lái vững, men rượu thì tuyệt đối thể lao vị trí đó.
Thế nên, ngay từ đầu, họ hề đề phòng một chiếc xe máy nào thể bất ngờ lao thẳng vị trí . La Kiếm thấy hai bóng đội mũ bảo hiểm lao đến, trong đầu ông lóe lên một suy nghĩ đáng sợ: chẳng lẽ đây là bọn cướp giật đường phố?
Chưa kịp định thần, chiếc túi đeo vai của ông một lực mạnh tàn bạo giật phăng.
Chủ cửa hàng vẫn đang níu tay ông, một tay đặt quai túi xách, kẻ kéo mạnh, khiến ông mất đà ngã "bịch" xuống đất.
Tiếng ngã khá lớn, La Kiếm mà thấy nhói.
La Kiếm định đưa tay đỡ dậy, nhưng ông vội : "Đừng bận tâm đến , mau đuổi theo ! Lỡ trong túi gì quan trọng thì , nhanh lên!"
La Kiếm khựng .
Ông đáp: "Thôi, đuổi kịp ."
Tuy sức ông nhỏ, nhưng chỉ dựa đôi chân mà đuổi kịp xe máy chứ?
Cái túi đó ông mua ở chợ sỉ, đeo ngoài cốt là để cho . Nếu ông cái túi nào tử tế hơn, chắc ông cũng chẳng thèm dùng.
Hơn nữa, bên trong chẳng gì giá trị, cần thiết liều mạng với bọn cướp vì mấy thứ lặt vặt đó.
Vừa nghĩ đến đây, hai chiếc xe máy khác lao về phía họ. Chủ cửa hàng hoảng sợ, cuống quýt lăn hai vòng, mãi đến sát cửa cuốn mới dừng .
La Kiếm cũng lùi hai bước. Ông chỉ kịp thấy một trong đó đeo một cái hộp đen ngang eo, trông như bộ đàm. Một khác thì thoáng liếc về phía ông.
Không lâu , một trong hai chiếc xe máy . Người lái xe phanh gấp, dừng ngay mặt La Kiếm. Trên tay còn cầm chiếc túi mà La Kiếm cướp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-80-la-bac-si-khong-phai-thay-boi/chuong-298.html.]
"Chú La, đây là túi của chú ạ?" Vừa tháo mũ bảo hiểm, La Kiếm nhận , chính là Tiểu Tề thuộc Đội xử lý tình huống khẩn cấp.
"À, đúng là của . Tiểu Tề, các đây là đang..."
"Dạ, mấy tên cướp giật xe máy dạo lộng hành quá chú ạ. Bọn cháu đang bận truy bắt , cũng tóm kha khá . Vừa nãy thấy hai tên cướp đồ, chúng cháu bắt cả hai, cháu còn cùng Hàn đội để đưa về nữa."
Tiểu Tề gọn lỏn, La Kiếm mới vỡ lẽ, hóa là của bên Hàn Trầm.
Tiểu Tề còn gấp. Trước khi rời khỏi, quên dặn dò La Kiếm: "Chú La, Quách Nghị về đội , hiện đang tập phục hồi chức năng. Lần nhiệm vụ bọn cháu mang theo , chú cứ yên tâm."
"Chú kiểm tra xem thiếu món đồ gì ạ?"
"Được , lát nữa kiểm tra. Cháu cứ yên tâm ." Tình hình bên trong chiếc túi, La Kiếm còn rõ hơn ai hết. Chỉ là vài tờ giấy, cây bút, với gói thuốc lá, gì mà cần kiểm tra chứ?
Tiểu Tề khỏi, chủ cửa hàng lúc nãy còn cứng rắn, chịu nhượng bộ bất kỳ điều kiện nào, giờ vội vàng níu tay La Kiếm buông: "Anh bạn, đừng vội , chúng chuyện thêm chút nữa . Anh yêu cầu gì cứ , là dễ tính lắm."
La Kiếm kẻ ngốc. Thái độ của đột nhiên đổi một trăm tám mươi độ, chắc chắn liên quan đến việc Hàn Trầm và Tiểu Tề xuất hiện.
Mèo Dịch Truyện
Rõ ràng là thấy ông quan hệ với cảnh sát, nên tìm cách lấy lòng ông đây mà.
Bản La Kiếm việc còn cầu xin Hàn Trầm giúp đỡ, đương nhiên càng vì một liên quan mà phiền Hàn Trầm. Cho nên, việc chủ cửa hàng đổi thái độ , đối với ông chẳng mấy quan trọng.
Ông cũng nhất thiết thương lượng thành công, thực sự thì ông cũng thể ngoài bán hàng rong kiếm sống.
Nghĩ thông suốt điều , La Kiếm đáp vài câu chiếu lệ rời khỏi phố Chính Tân để về nhà.
Khi ông về đến nhà, La Thường ngủ. La Kiếm cũng kể chuyện hôm nay gặp với Thường Thu Phương. Bởi vì ông rõ, chỉ cần ông kể, về mỗi khi ông ngoài, Thường Thu Phương sẽ ngừng lo lắng.
Ngày hôm , khi La Thường đang nghỉ ngơi, chị Diêu từ văn phòng khu phố đến thăm. Trước đây chị cũng ghé qua một , chủ yếu là mặt khu phố hỏi xem La Thường cần hỗ trợ gì .
Lần chị Diêu đến, ngay với La Thường: "Tiểu La , gần đây khu Thanh Châu của chúng yên bình cho lắm. em cứ yên tâm, chị với ông xã nhà chị , bảo đội dân phòng sẽ thường xuyên tuần tra ở khu vực nhà em."
La Thường cũng , chồng chị Diêu cũng đang công tác trong đội dân phòng. Cô nhanh chóng cảm ơn chị Diêu.
Sau một hồi trò chuyện xã giao, cuối cùng chị Diêu cũng mục đích chính của chuyến thăm : "Tiểu La , năm ngày nữa khu phố chúng sẽ tổ chức một chương trình văn nghệ, hiện tại vẫn còn thiếu vài tiết mục lắm."
"Phòng khám của các em là những trẻ tuổi, còn ai nấy cũng sáng sủa, năng động nữa chứ. Sao các em thử lên sân khấu biểu diễn , nếu các em tham gia chắc chắn bà con phố sẽ thích xem cho mà xem."
La Thường: ...