Xuyên Về Thập Niên 80 Là Bác Sĩ, Không Phải Thầy Bói - Chương 295

Cập nhật lúc: 2025-09-17 10:07:23
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Quả thực, cảnh của khó khăn. Tiền thuốc cho thì vẫn thể xoay sở , nhưng đến thì e rằng còn. Gần một năm nay, luôn ở nhà chăm sóc ba, thể kiếm tiền. Hai cha con tiêu sạch tiền dành dụm trong nhà.

 

, sang Phương Viễn, ngập ngừng : "Lần xin thanh toán tiền thuốc , còn tới , sẽ mang hiện vật đến trao đổi."

 

"Được thôi, ngại cả." Hồi nhỏ, Phương Viễn cũng từng nếm trải cảnh nghèo khó đến mức đói bụng chỉ nước lọc để chống đỡ qua ngày. Bởi , hiểu và đồng cảm với cảnh của hai cha con nọ, thái độ biểu hiện ngoài cũng vô cùng hòa nhã, điều khiến thanh niên cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

 

Hai cha con cầm thuốc bước khỏi phòng khám, thanh niên thì thầm với ba : "Ba, nếu bệnh tình của ba thật sự thuyên giảm, bất cứ vấn đề gì , cứ đến đây khám nhé."

 

"Ừ, ba con. Hy vọng tiền đừng tiêu uổng phí.” Người ba rõ ràng vẫn còn chút hoài nghi, trả lời khá miễn cưỡng.

 

La Thường bận rộn đến tận gần năm giờ chiều. Lúc , phòng khám gần như vắng bóng bệnh nhân. Cô kéo ngăn kéo, lấy một cuốn sổ tay bìa đen, lật giở những việc cần gần đây, kiểm tra từng mục một.

 

Về việc xây dựng kho lạnh ở vùng sản xuất Phụ tử của Giang Du và mua máy sấy, cô liên lạc với hai em nhà họ Thôi. Về cơ bản, cả hai đều đồng ý, dù Phụ tử cũng là một trong những vị thuốc mà họ thường xuyên sử dụng nhất.

 

Tuy nhiên, một vấn đề chi tiết hơn như tỷ lệ góp vốn, bên nào sẽ phụ trách quản lý nhân sự... vẫn cần thương lượng thêm. Thôi Phượng Sơn cho , hai ngày nữa sẽ đích đến để bàn bạc.

 

La Thường cẩn thận đánh dấu mục , đó tiếp tục đánh dấu thêm vài việc khác, ghi chú thêm một dòng mới từ từ đóng sổ .

 

Chưa dừng ở đó, xem xong cuốn sổ tay, cô tiếp tục lấy một cuốn sổ cái khác…

 

Phương Viễn liếc mắt sang, thấy những mục thành và những công việc cần chi chít trong cuốn sổ tay, cùng với cuốn sổ cái dày cộp, thở dài thườn thượt: "Bà chủ ơi, một ngày cô xử lý nhiều việc đến , chỉ thôi cũng thấy mệt mỏi lây ."

 

La Thường xoay nhẹ chiếc cổ cứng đờ, : "Mỗi ngày dược liệu và các loại vật tư tiêu hao nhiều như , sắp cuối tháng , chẳng cần kiểm tra sổ sách ?"

 

“Nét chữ của cũng đến nỗi tệ, chỉ là nhỏ quá thôi, nhắc nhắc bao nhiêu vẫn sửa. Mỗi kiểm tra sổ sách, chữ của thôi là thấy hoa mắt .”

 

Phương Viễn: “… Lần sẽ lưu ý.”

 

Việc mua thuốc và nhập hàng hóa cơ bản đều do đảm nhiệm, nên sổ sách mỗi ngày cũng là do ghi chép. La Thường chỉ xem qua, đến cuối tháng mới kiểm tra kỹ lưỡng.

 

“Cứ cố gắng lên, nếu thật sự thể hơn thì ít nhất cũng cho rõ ràng nhé.” La Thường cũng ép buộc Phương Viễn, quen như , sửa đổi cũng chuyện một sớm một chiều.

 

La Thường xoa xoa thái dương, thầm nghĩ phòng khám của thực sự giống một đội ngũ nghiệp dư hơn là chuyên nghiệp.

 

Ngoài cô , hai còn đều những y bác sĩ chuyên môn. Thế nhưng thái độ việc của họ , mà theo cô, thái độ quan trọng hơn cả chuyên môn.

 

Chuyên môn đủ, thể học hỏi, thể rèn luyện, nhưng thái độ việc mà nghiêm túc, thì dù đó chuyên nghiệp đến , cô cũng dám trọng dụng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-80-la-bac-si-khong-phai-thay-boi/chuong-295.html.]

 

Đến giờ tan tầm, La Thường bắt đầu thu dọn đồ đạc, dặn dò Phương Viễn và Giang Thiếu Hoa: “Hai ngày thuốc men gì cần chế biến, hai về sớm .”

 

Chờ cô tan sẽ ghé tiệm ảnh của chị gái, bàn về chuyện Ba La mở cửa hàng. Sau khi chuyện với La Huệ xong, cô còn tìm La Đằng để trao đổi.

 

Nếu mấy đứa con chủ động đề cập, thì dù Ba La thiếu tiền đến mấy, với tính cách của ông , cũng sẽ ngại ngùng mở lời với con cái, khả năng ông sẽ vay mượn bên ngoài.

 

Thế nhưng, việc ăn uống hàng ngày, mua than và các nhu yếu phẩm khác trong nhà đều do vợ chồng Ba La chi trả, nên họ thường xuyên tiêu tốn khá nhiều, khó để tiết kiệm tiền. Mới đổi nhà xong, chắc chắn Ba La sẽ đủ kinh phí.

 

La Thường và La Đằng đều đóng tiền sinh hoạt phí cho gia đình, nhưng thường xuyên Thường Thu Phương giữ , là để dành của hồi môn/tư trang cho hai đứa cưới xin.

 

, La Thường gặp La Huệ, hỏi xem ý kiến của chị về vấn đề thế nào.

 

Sau khi kiểm tra một lượt, thiếu thứ gì, La Thường dậy định bước ngoài.

 

lúc , Tiểu Nhạc ló đầu xuất hiện ở cửa. Nhìn thấy La Thường, mặt cô đỏ bừng, nhưng vẫn mạnh dạn bước .

 

thường xuyên lui tới phòng khám, La Thường cũng quen mặt, cô gái tính tình vui vẻ phóng khoáng, cho nên hiếm khi trêu chọc: “Tiểu Nhạc, em tìm Phương Viễn Tiểu Giang ?”

 

“Không , em tìm hai . Em việc chuyện riêng với bác sĩ La ạ.” Tiểu Nhạc đáp, mắt liếc về phía cửa.

 

Lúc , Phương Viễn và Giang Thiếu Hoa đang bận rộn thu dọn dược liệu phơi khô từ giá xuống, chuyển kho chứa, đều để ý tới.

 

“Tìm ? Có chuyện gì thì .” La Thường xuống, nhận Tiểu Nhạc đúng là đến tìm cô, hơn nữa chuyện cũng là việc khám bệnh.

 

Nhà Tiểu Nhạc ở ngay gần đây, cô chọn thời điểm đến, cũng là lúc bệnh nhân gần như về hết, thuận tiện cho cô chuyện mà ai thấy. Điều đó nghĩa là, cô khác chuyện gì với La Thường.

Mèo Dịch Truyện

 

“Là chuyện… vị trí phụ trách quầy thuốc , em ứng tuyển, em phù hợp ?” Cũng Tiểu Nhạc đắn đo suy nghĩ chuyện bao lâu, cuối cùng cô đỏ mặt lời thỉnh cầu .

 

La Thường sững , hỏi: “Không em đang phục vụ ở cửa hàng bách hóa ?”

 

“Em ở đó nữa. Nếu bác sĩ La thấy em thì em sẽ đến đây việc ạ.” Tiểu Nhạc .

 

lý do vì nữa, nhưng thái độ của cô trông kiên quyết, hình như thực sự dứt bỏ công việc đó.

 

La Thường ngạc nhiên xong thì cũng thấy Tiểu Nhạc hề tệ chút nào. So với Phương Viễn và Giang Thiếu Hoa, cô những ưu điểm mà hai .

 

 

Loading...