Lúc , nhóm đó xuống xe. Sau khi xuống xe, theo sự chỉ huy của một thanh niên cao gầy, bọn họ cửa phòng khám chỉ trỏ. Một trai tóc vàng hỏi cao gầy: "Anh Phan, là ở đây ? Được , hôm nay chúng đến xem thử, tìm cơ hội đến."
Mấy phòng khám như thể đó là vật trong túi của bọn họ, xong liền định .
Một bệnh nhân thì thầm: "Mấy đứa nhỏ nhà ai mà vô ý thức thế . Tuổi còn nhỏ phóng xe ngoài đường, mấy tối suýt chút nữa tông , sợ c.h.ế.t khiếp."
Có một phàn nàn, thì khác theo . Rất nhiều đều nhắc đến nhóm đua xe đang hoành hành ở Thanh Châu dạo gần đây.
Thậm chí còn nhỏ giọng suy đoán: "Chẳng lẽ mấy đứa là bọn đua xe ?"
Người đàn ông trung niên tóc xoăn mặc áo tím lúc đầu tiên im lặng một cách lạ thường, đôi mắt vẫn chăm chú những thanh niên ngoài cửa sổ.
Nếu ai tinh ý sẽ nhận ngọn lửa giận dữ đang bùng cháy trong đôi mắt .
Ông hừ một tiếng, : "Đua xe cái gì chứ? Làm chúng nó dám?"
Mọi vẫn đang bàn tán, đàn ông áo tím đột ngột cầm cặp ngoài. Phương Viễn cố gọi ông : "Này, đừng , giờ ông ngoài nguy hiểm lắm."
Người đàn ông tóc xoăn áo tím nhạt : " cần ngoài , chúng nó , xử lý chúng. thật sự xem nó dám đối đầu với ."
"Tiền tiêu đều là tiền của , dám hỗn láo với , nó xem đủ tư cách !"
Ông tức giận đẩy cửa , chỉ gã cao gầy đầu hét lớn: "Không đang học ? Ai cho mày chạy đây? Cái chiếc xe máy từ ? Mày giải thích cho rõ ràng, rõ xem tao đánh mày !"
Phương Viễn đang định xem chuyện gì đang xảy , thì lúc La Thường khẽ chạm khuỷu tay cánh tay , hiệu cho bên trong phòng khám.
Phương Viễn liếc , phát hiện một gã gầy gò lén lút di chuyển đến cánh cửa nối phòng khám với khu vực phát thuốc.
Lợi dụng lúc để ý, gã lén lút đẩy hé cánh cửa, đó nhanh chóng liếc bên trong, quan sát bố cục căn phòng một cách tinh tường.
Những hành động đều nhanh, nếu đặc biệt chú ý, sẽ thể nhận .
Thanh niên cao gầy dẫn đầu bước cửa, đụng đàn ông trung niên trong chiếc áo sơ mi màu tím. Cậu vô thức lùi một bước, thoạt đầu còn tưởng nhầm ai.
Người đàn ông trung niên trừng mắt giận dữ, chiếc xe máy ở ngoài cửa, chất vấn: "Sao mày ở trường học? Mày cưỡi xe máy của chú mày đến đây gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-80-la-bac-si-khong-phai-thay-boi/chuong-287.html.]
Người đàn ông trung niên họ Phan, thời trẻ ông cũng là một tay "khét tiếng". mấy năm , trong một đợt truy quét nghiêm khắc, ông chứng kiến tận mắt những chiếc xe tải chở đầy thanh niên ngang ngược đưa diễu hành, và là những bản án tử hình lạnh lẽo.
Từ đó về , ông dám liều lĩnh như nữa. Lúc , ít thanh niên cùng lứa với ông đều những trải nghiệm tương tự, những đợt "dằn mặt" đều trở nên ngoan ngoãn hơn. Có thể đó là cái giá trả của một thời đại đầy biến động.
Ông luôn cho rằng con trai khác hẳn với ông khi xưa. Con trai Phan Dương từ nhỏ học giỏi, cũng đỗ trường trung học trọng điểm, là niềm tự hào của ông.
Ông ngoài uống rượu với bạn bè, bàn nhậu cũng thường xuyên nhắc đến con trai, còn con trai ông nếu thi đậu một trường đại học , thì tổ tiên nhà họ Phan sẽ nở mày nở mặt.
Hôm nay, ông gặp Phan Dương trốn học, còn phóng xe máy ở cái nơi , chuyện khiến lão Phan khỏi choáng váng.
Lúc ông cảm thấy con trai lừa dối, lo con trai giao du với đám thanh niên hư hỏng, lâu dần sẽ lạc lối con đường thể cứu vãn.
Vì lúc ông gần như bùng nổ cơn thịnh nộ.
Đám thanh niên vẻ mặt của ông cho sợ hãi, tạm thời ai dám bước nữa. Một thanh niên nhuộm tóc vàng, đụng Phan Dương: "Phan Tử, lão già thật sự là bố mày ? Nếu là giả thì em tụi tao giúp mày xử lý ông ngay."
Lão Phan mới ngoài 40, đến 45 tuổi, trông vẫn còn phong độ chán, đây là đầu tiên gọi là "ông già". Đáng ghét hơn là thằng nhóc là cái đứa cùng thằng con trời đánh của ông.
Con trai ông chơi với loại chẳng gì thế , khiến lão Phan nổi cơn tam bành, giơ tay tát mạnh mặt Phan Dương: "Tao đánh c.h.ế.t cái thằng bất hiếu nhà mày! Không chịu học hành cho tử tế, còn chơi với lũ , mày chọc tức tao c.h.ế.t mới lòng ?"
Mặt Phan Dương lập tức ngoắt sang một bên, cơ thể lảo đảo, đủ để thấy cú tát của lão Phan mạnh đến cỡ nào.
Cậu đưa tay ôm má đánh, ánh mắt bùng lên sự bất mãn tột độ chằm chằm lão Phan, nhưng vẫn câm nín, hé răng nửa lời.
Lão Phan vẫn còn định lao , một hàng xóm vội ngăn : "Khoan , đừng manh động! Hỏi cho rõ đám đến đây gì ? Tự nhiên kéo đến phòng khám, tính gây chuyện ?"
"Tuổi còn trẻ mà chịu học hành, cha các cháu dạy dỗ ?" Một cụ già cứng cỏi cũng chẳng ngần ngại chỉ trích đám thanh niên.
Mặc dù lão Phan giận đến run , nhưng cũng sợ chuyện của thằng con lớn chuyện, cảnh sát bắt giam, ghi lý lịch, tương lai của con trai sẽ hỏng bét.
Cho nên cơn thịnh nộ, khi lấy bình tĩnh, ông cố nặn một nụ gượng gạo, chắn mặt con trai, đưa tay bịt chặt miệng Phan Dương, sợ thằng bé lỡ lời điều gì .
Ông sang giải thích với xung quanh: "Bọn trẻ còn nhỏ dại, hiểu chuyện. đây, cha, xin mặt nó nhận . sẽ đưa chúng về ngay, tuyệt đối để chúng đây phiền bác sĩ nữa."
Mèo Dịch Truyện
Nói xong câu đó, ông kéo tay áo khoác da của Phan Dương, giật phắt thằng bé ngoài. Dù Phan Dương là thanh niên, nhưng sức cha vẫn nhỉnh hơn một chút, con trai cũng phản kháng quá dữ dội, cho nên ông thật sự kéo Phan Dương đến tận chỗ để xe máy.