Tạ Sở Hoa nín , chậm rãi dậy, ánh mắt chứa đựng sự phức tạp đan xen với oán hận, liếc Hàn Trầm hỏi: "Chỉ vì cô thôi mà nỡ lòng nào đuổi em ? Dù thì chúng cũng tình nghĩa hàng xóm bao nhiêu năm mà?"
"Không đuổi. Nơi của nay vẫn luôn yên bình. chỉ tiếp tục duy trì sự bình yên đó, hề bất kỳ ý đồ nào khác."
Hàn Trầm xong, đầu Tiểu Kỳ. Tiểu Kỳ giật thót , vội vàng bật dậy, nở một nụ xã giao với Tạ Sở Hoa : "Chị ơi, để em đưa chị nhé. Em lái xe cừ lắm đấy."
Tạ Sở Hoa đầu Hàn Tĩnh, thấy cô cũng bất kỳ phản ứng gì, cô liền dùng mu bàn tay lau vội nước mắt, hậm hực điều đang nghĩ: "Vậy thì ! Cũng nơi nào để dung ."
Khi Tạ Sở Hoa định rời , La Thường bỗng nhiên cất giọng nhàn nhạt với cô : "Bói toán hôm qua của vẫn xong, nên tiện đây, tặng cô một lời khuyên chân thành. Cô hề phù hợp để việc phát triển ở Thanh Châu , ở đây chỉ chuốc lấy xui xẻo mà thôi. Nếu cô cứ cố chấp ở , cô sẽ sớm nhận những chuyện xảy hôm nay chỉ là một phần nhỏ trong chuỗi rắc rối mà thôi. Ngược , nếu cô chịu về với ba , chắc chắn cô sẽ một tương lai hơn nhiều. Tin thì tùy cô."
"Không cần, cần thiết." Tạ Sở Hoa thèm đầu , sự ghét bỏ dành cho La Thường hiện rõ mồn một.
La Thường thờ ơ lật dở những miếng thịt vỉ nướng, gắp những xiên chín tới bỏ đĩa.
Phương Viễn vội vàng : "Bà chủ, xiên xong cả , những phần còn cứ để ."
Không lâu , Tạ Sở Hoa xách vali ngoài. Ông cụ Hàn ngỏ ý giúp cô xách, nhưng cô từ chối. Bước chân của cô nhanh, chỉ thoáng cái khuất bóng ngoài cổng.
Ông cụ Hàn xoa trán, cảm thấy răng hết đau thì bây giờ đầu bắt đầu nhức. Chắc chắn Hàn Trầm đưa như là vì lúc nãy xảy chuyện gì đó. Như thế thì chỉ Tạ Sở Hoa vui, mà La Thường cùng trai cô cũng sẽ thoải mái.
Bữa tiệc nướng kết thúc nhanh chóng, bởi vì chẳng ai còn tâm trạng để ăn uống. Dọn dẹp xong xuôi đồ đạc trong sân, La Đằng định đưa La Thường về nhà, nhưng Hàn Trầm gọi : "Anh cả, để em đưa cô về, em chuyện riêng với cô ."
Hàn Trầm cảm nhận ánh mắt La Thường dành cho nhạt nhiều. Dù trong chuyện vô tội, nhưng La Thường cũng ảnh hưởng ít, cô vui cũng là điều dễ hiểu.
La Đằng liếc La Thường, thở dài, : "Được , hai đứa xe buýt về , đừng xe máy."
Hàn Trầm vốn cũng ý định xe máy. Gần đây ban đêm những nhóm đua xe tụ tập, đường sá còn an như . Những kẻ chỉ đua xe mà còn kiêm luôn cả cướp giật bằng xe máy.
Đội của bọn họ đang lên kế hoạch phối hợp cùng các đơn vị khác để triển khai một chiến dịch đặc biệt, nhằm cải thiện môi trường an ninh đêm của thành phố Thanh Châu.
Hai đến bến xe, một chiếc xe buýt dài lăn bánh tới. Trên xe nhiều lắm, Hàn Trầm và La Thường về phía , tìm một góc yên tĩnh ở đuôi xe để xuống.
"Chuyện hôm nay xảy quá đột ngột, hề phòng , thể kịp thời ngăn cản, khiến em vui, xin ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-80-la-bac-si-khong-phai-thay-boi/chuong-281.html.]
Hàn Trầm suy nghĩ một lát, thấy La Thường vẫn chỉ ngoài cửa sổ, lời nào, đành chủ động xin .
Chỗ La Thường gần cửa sổ, đèn đường bên ngoài sáng rực. Khi xe di chuyển, những hàng cây ven đường dần dần lùi phía . Cô nhàm chán đếm, lúc Hàn Trầm cất tiếng, cô đếm xong mười lăm cây.
"Thật , cũng gì trong chuyện ." La Thường Hàn Trầm, vẫn tiếp tục ngắm cảnh vật bên ngoài.
Ngoài miệng cô trách , nhưng chịu thẳng mặt . Điều khiến Hàn Trầm yên lòng chút nào, cảm thấy La Thường chắc chắn vẫn còn khúc mắc trong lòng.
lúc , La Thường nhẹ nhàng : "Nghĩ kỹ thì trong bộ sự việc , , em gái Hàn Tĩnh cũng , ông nội Hàn cũng ."
" Tạ Sở Hoa rõ ràng là nhắm , cô là em gái đích dẫn về nhà, ông nội cũng là đưa cô đến tìm em xem bói. Chẳng ai cả, nhưng tất cả chuyện kết hợp , em cảm thấy xúc phạm sâu sắc, em thực sự khó chịu."
"Bây giờ em đeo mặt nạ, khi vui giả vờ như chuyện gì."
Đây là đầu tiên La Thường thể hiện sự bướng bỉnh mặt Hàn Trầm. Cô cũng giả vờ là thánh thiện, rõ ràng đang vui mà vẫn gượng .
Nếu như khi kết hôn, cô còn dám bộc lộ cảm xúc thật của , thể để tinh thần thư giãn , thì cô và Hàn Trầm ở bên rốt cuộc ý nghĩa gì chứ?
Hàn Trầm bất lực vuốt mặt, đầu óc cuồng để xua bầu khí nặng nề đang bao trùm lấy La Thường.
Chờ thêm một lúc, thấy La Thường vẫn im lặng, đành hỏi: "Vậy gì để em cảm thấy thoải mái hơn đây?"
La Thường trực tiếp trả lời câu hỏi , mà : "Nếu em ngoài việc, mà cứ liên tiếp gặp những chuyện thuận lợi, ví dụ như xe đột nhiên hỏng, ví dụ như khỏi nhà nước b.ắ.n , bên đường một con ch.ó chạy sủa em, thì em sẽ suy nghĩ, nên tiếp tục ngoài nữa . Chuyện hôm nay cũng khiến em thoải mái lắm, em yên tĩnh một chút, tạm thời chỉ chuyên tâm công việc."
Câu của La Thường khiến trái tim Hàn Trầm trĩu nặng, vội vàng hỏi: "Chúng , đợi Quách Nghị khỏe , hai bên gia đình sẽ gặp mặt, em..."
"Cũng cần vội vàng gì cả. Anh cũng nên dành thời gian suy nghĩ kỹ một chút, đừng chỉ mặt của em. Em khi vui, thực cũng bướng bỉnh đấy." La Thường .
Hàn Trầm lo lắng nắm c.h.ặ.t t.a.y cầm, với La Thường lúc .
Nhìn thấy còn hai bến nữa là đến chỗ xuống xe, Hàn Trầm : "Nếu một ngày nào đó, em ở bên cạnh mà chuyện đều suôn sẻ, em đổi ý định ?"
Mèo Dịch Truyện