Trái , Hàn Tĩnh từng Tạ Sở Hoa bạn trai hồi cấp ba, cô thậm chí còn từng thấy Tạ Sở Hoa dạo phố cùng một thiếu niên. hồi đó cô còn nhỏ, chỉ mải chơi, hề nghĩ ngợi nhiều. Giờ đây nghĩ kỹ , cô cũng thấy vị học bá thật đáng thương.
Tạ Sở Hoa lập tức biến sắc, thừa nhận, nhưng Phương Viễn tiếp lời: “Có một học bá như , năm nào cũng thi trong top 3 của trường, còn là bạn cùng lớp với em trai nữa. Mẹ thường xuyên bảo em trai học hỏi từ , khiến thằng bé mỗi ngày đều đến phát chán, mỗi khi nhắc đến tên vị học bá là nổi giận đùng đùng.”
“Cho nên thực sự học bá là ai, tên là Phương Văn Lễ đúng ? Phải , chính là cái tên đó. Năm đó thi trượt đại học, em trai còn tiếc hùi hụi cho . Dù bình thường cáu kỉnh, nhưng thấy một học bá giỏi giang như mà thi trượt thì quả thật đáng tiếc. Nghe khi thi mắc mưa, cảm nặng, nên thi trượt vì thể phát huy hết khả năng của .”
Giang Thiếu Hoa tiếc nuối hỏi: “Vậy giờ sống ?”
“À, . Em trai học , năm thi nữa, thi xuất sắc, đầu kỳ thi đại học năm đó, thi đậu một trường đại học thuộc top đầu cả nước.” Phương Viễn hồ hởi .
Cả phòng khám chìm im lặng trong chốc lát, sắc mặt Tạ Sở Hoa trắng bệch trông thấy. Cô nàng cắn chặt môi, nhất thời im bặt, vẻ thoải mái như lúc ban đầu biến mất còn tăm . Có lẽ cô bao giờ tin rằng ai đó tài giỏi đến mức thể tính toán thấu đáo quá khứ của , cứ như thể La Thường tận mắt chứng kiến tất cả những điều đó . Chuyện vượt quá nhận thức của cô , nhưng sự thật rành rành hiện hữu mắt, cô thể tin.
Nếu cứ để La Thường tiếp tục suy đoán, Tạ Sở Hoa thực sự còn điều gì sẽ phơi bày nữa.
Đôi mắt cô đỏ hoe, rưng rưng vẻ tủi , với La Thường: "Bác sĩ La, thừa nhận phần lớn những gì cô tính là đúng. bác tình hình lúc đó. chia tay , vì thi trượt , thực tế, lúc đó còn động viên , khuyên nên học ."
"Sự thật là… chính đề nghị chia tay. Anh gia đình phản đối, còn đổ cho về việc thi trượt nữa chứ. Toàn bộ chuyện cũng ấm ức, dù cũng khiến bệnh..."
Nói đến đây, nước mắt Tạ Sở Hoa sắp lăn dài. Hàn Tĩnh vội vàng an ủi: "Bác sĩ La gì , cô chỉ đưa những phân tích của thôi mà. Chị cứ giải thích rõ ràng là , . Đừng nữa, mai chị còn phỏng vấn, cẩn thận mắt sưng gặp đấy."
Dù hai cũng là bạn bè từ nhỏ, Hàn Tĩnh vẫn sẵn lòng tin tưởng Tạ Sở Hoa.
Tạ Sở Hoa lấy khăn tay từ tay Hàn Tĩnh, khẽ ấn lên mũi, đó với La Thường: "Xin bác sĩ La, xúc động . Hôm nay đến đây thôi. Mai việc ngoài, tạm thời xem bói nữa. là , tiền bạc sẽ thanh toán đầy đủ. Cô cứ đợi về lấy."
La Thường nhướng mày nhẹ: "Được, tùy cô ."
Đối với khoản tiền Tạ Sở Hoa trả, La Thường ý định từ chối.
Cũng cô tạm dừng, mà là cô gái họ Tạ chịu thua, sợ quá khứ của cô phơi bày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-80-la-bac-si-khong-phai-thay-boi/chuong-277.html.]
Lúc nãy cô xem bát tự của Tạ Sở Hoa, phát hiện nhiều chuyện, ít "dưa" giật gân.
Nói nhỉ, cô gái thật sự hiểu rõ bản gì, một khi thứ gì thì sẽ tìm cách để giành lấy cho .
So với Tạ Sở Hoa, cô gái họ Hàn tên là Hàn Tĩnh , cả nhà chiều chuộng, ngây thơ giống như một chú thỏ trắng, thực sự quá yếu thế.
Không lâu , ông cụ Hàn cầm tay mười tờ tiền mệnh giá mười đồng, với vẻ mặt đầy phức tạp, đưa cho La Thường. La Thường nhận lấy tiền, dùng ngón tay vuốt nhẹ mép tờ tiền, đó cầm lên cân nhắc, với ông cụ Hàn: "Ông Hàn, kiếm tiền nhanh ghê nhỉ, ông tức giận chứ?"
"Thật tình là ông cũng chẳng thế nào nữa. Nhìn con bé lớn lên từng ngày, lâu lắm gặp, giờ tính cách con bé đổi . Nói cho cùng, là con cái nhà hàng xóm, khi đến đây, nhà bọn họ chào hỏi , nhờ ông chăm sóc vài hôm. Khi nào con bé tìm việc định sẽ tự chuyển ..."
Mèo Dịch Truyện
Ông cụ hết câu, La Thường hiểu ý. Ông cụ Hàn sợ cô và Tạ Sở Hoa cãi mặt , đến lúc đó ông khó xử.
La Thường cầm xấp tiền gõ nhẹ tay, : "Vâng, miễn là cô nhảy chọc tức cháu nữa, cháu sẽ xem như từng chuyện gì."
Cô chỉ một nửa câu, ông cụ Hàn hiểu. Ý của La Thường là, nếu Tạ Sở Hoa còn cố ý nhằm cô, thì cô dám đảm bảo sẽ giữ im lặng .
Dù , La Thường cũng tình cảm gì đặc biệt với gia đình hàng xóm đó.
Đến cả những tầm cỡ như Quan đại sư mà cô còn dám chọc giận, thì một Tạ Sở Hoa bé nhỏ đáng là gì?
Với vẻ mặt nặng trĩu lo âu, ông cụ Hàn trở về nhà, phát hiện Hàn Tĩnh và Tạ Sở Hoa đang tỉ tê trò chuyện với .
Ông bếp, nhỏ giọng hỏi bà cụ Hàn đang bận rộn nhặt rau: "Bạn già, con bé Tiểu Tạ ngoài tìm bác sĩ La xem bói. Hai chuyện hợp ý , con bé đang trò gì ?"
Bà cụ Hàn thậm chí còn ngẩng đầu lên, tiếp tục nhặt rau cần, hờ hững đáp: "Chuyện ông cứ hỏi thằng cháu trai nhà . Chờ thằng bé về, ông hỏi nó xem đây mối quan hệ gì với con bé Tạ ? Nếu thì , chứ nếu thì chút nào đấy."
Ông cụ Hàn lập tức lờ mờ đoán ý. Lần Tạ Sở Hoa nhất định đến Thanh Châu việc, lẽ nào con bé thật sự đến đây vì thằng cháu trai nhà ông?
Hai hồi nhỏ thường xuyên gặp , ông cũng dám chắc chuyện gì mờ ám , chỉ thể chờ Hàn Trầm về hỏi xem .