Xuyên Về Thập Niên 80 Là Bác Sĩ, Không Phải Thầy Bói - Chương 275

Cập nhật lúc: 2025-09-17 10:06:29
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cái tên Phương Viễn , đúng là quá đáng hết sức!

 

Thôi Phượng Sơn "khà" một tiếng, sang với La Thường: "Hay là, cô giải thích với em trai cô ."

 

Cậu cũng xem La Thường sẽ gì.

 

La Thường bảo Giang Thiếu Hoa: "Cậu kho thuốc, lấy một giỏ đậu đỏ đây. Bảo Quách Nghị ngoài sân, từ từ nhặt những hạt hỏng . Cậu quá rảnh rỗi, tìm việc cho mới ."

 

Giang Thiếu Hoa dám cãi lời cô, răm rắp lấy đậu đỏ.

 

Cuối cùng, Quách Nghị đành nép chân tường trong sân, cam chịu nhặt đậu đỏ. Làm mãi đến lúc trời chạng vạng tối mới xong. Tất nhiên, La Thường cũng cho nghỉ ngơi vài .

 

Ông cụ Hàn thấy đang việc thì thắc mắc hỏi: "Cháu là bệnh nhân mà, việc thế?"

 

Quách Nghị dám nhiều, chỉ đáp cụt ngủn: "Làm việc còn hơn là ạ."

 

Ông cụ Hàn gật gù đồng ý, : " , lớn tuổi mà rảnh rỗi quá thì , dễ sinh bệnh."

 

Quách Nghị bất lực liếc ông một cái, chợt nhận ông cụ Hàn ăn mặc tươm tất, là chiếc áo sơ mi dài tay, quần âu lịch sự, rõ ràng là chuẩn ngoài.

 

"Ông nội Hàn, ông định ngoài ?" Hàn Trầm nhà, ông cụ Hàn thoải mái dễ gần, Quách Nghị liền mạnh dạn hỏi.

 

"Không, ngoài, ông ở đây đợi . Cháu gái ông và con của hàng xóm cũ sẽ đến thăm. Ông cửa đón chúng, cháu cứ bận việc của , cần quan tâm ông."

 

Ông cụ Hàn xong, chậm rãi qua hành lang, đến gốc cây bạch quả ngoài cửa, về phía con đường vắng.

 

Ông đợi hơn mười phút, hai cô gái liền đến. Một cô gái xách theo túi du lịch khá lớn, cô gái còn cao hơn, cầm hai chiếc túi nhỏ xinh.

 

Vừa thấy ông cụ Hàn, cô gái xách túi du lịch lập tức chạy ào đến, nắm chặt cánh tay ông: "Ông ơi, cháu nhớ ông quá trời luôn!"

 

Ông cụ Hàn vui mừng trong lòng, nhưng miệng mắng yêu: "Tiểu Tĩnh, cái lời của cháu chỉ ma mới tin! Tết Quốc khánh , ba cháu đều đến, xong trai cháu cũng tới. Cả nhà chỉ mỗi cháu xuất hiện, cháu về nhà bạn trai. Giờ mới nhớ là cháu gái của ông hả?"

 

Nghe đến bạn trai, Tiểu Tĩnh tủm tỉm, nhanh nhảu : "Cháu chẳng đến đây . Lần ngày lễ gì, cháu nhất định sẽ ghé thăm ông, miễn là ông đừng ghét bỏ cháu phiền ông là ."

 

Lúc trời về chiều, bàn bạc xong xuôi việc liên quan đến cơ sở dược liệu, Thôi Phượng Sơn cũng rời . Phòng khám La Thường túc trực, cần ở giúp.

 

Phương Viễn và Giang Thiếu Hoa ngoài cửa sổ. Phương Viễn liếc qua mặt hai cô gái một chút, chẳng còn hứng thú.

 

"Anh Viễn, quen bọn họ ?" Giang Thiếu Hoa hỏi.

 

Lúc La Thường đang khám bệnh cho khác, loáng thoáng vài câu, nhưng thể dậy .

 

Phương Viễn đáp: "Ừ, quen. Cô bé thấp bé là em họ của Hàn Trầm, con nhà chú hai của . Cô bé cao hơn, tên là Tạ Sở Hoa, đây cũng sống ở khu , xem như là lớn lên cùng . Kệ bọn họ , chúng cứ việc của thôi."

 

Phương Viễn vốn dĩ ít khi giao tiếp với con gái, nên Giang Thiếu Hoa cũng chẳng cảm thấy gì lạ. La Thường cũng nghĩ nhiều, ông cụ Hàn tuổi cao, thỉnh thoảng và hàng xóm lớn tuổi đến thăm, La Thường cũng quen với cảnh .

 

"Chị , nhớ chú ý một chút, ăn uống đừng quá tiết kiệm, ăn uống đầy đủ dưỡng chất, cả đạm và béo, nếu sức đề kháng kém, dễ bệnh lắm. Mà bệnh mua thuốc còn tốn tiền hơn đấy." La Thường kê đơn xong cho một phụ nữ trung niên, quên nhắc nhở.

 

Bây giờ thường sống tiết kiệm, phụ nữ là trường hợp cá biệt. Mỗi khám cho một bệnh nhân, La Thường đều nhắc nhở họ về chuyện . Con thời nay, cơ bản tình trạng béo phì, nhưng gầy gò suy dinh dưỡng thì chẳng thiếu.

 

Người phụ nữ suy nghĩ một lát, thấy La Thường lý. Tiền để chữa bệnh bằng tiền để mua đồ ăn ngon, cho sức khỏe, miệng sướng, còn hơn là mang đến phòng khám hoặc bệnh viện, uống thuốc đắng ngắt.

 

"Bác sĩ, lời cô." Người phụ nữ đồng ý, La Thường liền bảo Giang Thiếu Hoa lấy thuốc cho bà .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-80-la-bac-si-khong-phai-thay-boi/chuong-275.html.]

 

Cô đang định gọi bệnh nhân tiếp theo thì đúng lúc , ông cụ Hàn dẫn Hàn Tĩnh và Tạ Sở Hoa qua hành lang, đang dẫn hai cô gái căn nhà phía .

 

Đi ngang qua phòng khám, Hàn Tĩnh và Tạ Sở Hoa đều tò mò bên trong. La Thường thấy, mỉm thiện, nhưng cũng dậy chào hỏi họ.

 

Hàn Tĩnh cảm thấy cô gái vẻ ngoài dễ mến. Cô bé khỏi hành lang, bước sân lập tức hỏi ông cụ Hàn: "Ông ơi, cô chính là bác sĩ La mà bố cháu kể đúng ạ? Cháu chỉ chữa bệnh, còn xem bói nữa, giỏi thật ạ?"

 

", bói đấy. bây giờ con bé ít nhận việc lắm."

 

Ông cụ Hàn giúp Hàn Tĩnh xách hành lý. Ông định hỏi kỹ chuyện bạn trai của Hàn Tĩnh, vì bố con bé đang phản đối mối quan hệ . Ông gặp trai đó, nhưng vẫn hỏi thăm tình hình. Dù , thế hệ nhà họ chỉ mỗi con bé, chuyện hôn nhân của nó, ai cũng giúp xem xét cho thật kỹ.

 

Lúc , Tạ Sở Hoa lên tiếng: "Ông ơi, gần đây cháu xem một quẻ bói, ông thể giúp cháu với bác sĩ La một tiếng ạ?"

 

Tạ Sở Hoa đây từng sống gần nhà ông, nên ông cụ Hàn cũng tiện thẳng thừng từ chối. Ông liền : "Ông sẽ giúp cháu hỏi, nhưng thì ông đảm bảo nhé."

 

"Vậy cháu cùng ông luôn nhé, lát nữa luôn ạ." Tạ Sở Hoa .

 

Lần về Thanh Châu là để xin việc. Nếu thành công, cô sẽ ở đây, thì sẽ về nhà bố . quả thực cô định cư ở Thanh Châu.

 

"Để hành lý xuống ạ, cháu cũng xem!" Hàn Tĩnh tỏ hào hứng hóng chuyện.

 

Mèo Dịch Truyện

Ít phút , vài phòng khám. Lúc , La Thường tiễn một bệnh nhân .

 

"Ông cụ Hàn, chuyện gì ạ?" La Thường ngạc nhiên hỏi.

 

Ông cụ Hàn khẽ nhíu mày đầy khó xử, đó liếc Tạ Sở Hoa, mới sang với La Thường: "Tiểu La , con bé Sở Hoa đây hồi nhỏ từng sống chung một khu phố lớn với gia đình , lớn trong nhà cũng đều quen con bé. Nó con xem bói, tò mò, nhờ con xem giúp, con xem giúp ?"

 

"Nếu con cảm thấy tiện thì cũng . Ông cũng , bây giờ con còn dễ dàng xem bói cho ai nữa."

 

La Thường thoáng Tạ Sở Hoa. Cô gái đang lấp ló nửa và khuôn mặt lưng ông cụ Hàn, ánh mắt săm soi khiến La Thường cảm thấy mấy dễ chịu. Cái kiểu đánh giá đặt ai cũng sẽ chẳng thấy thoải mái chút nào. La Thường khẽ mím môi, ngẩng đầu đối diện ánh mắt Tạ Sở Hoa, như đang cân nhắc điều gì đó. Ông cụ Hàn tưởng cô sẽ từ chối, nhưng thấy La Thường mỉm : "Ông cụ Hàn mở lời , con cũng nên nể lời ông chứ ạ."

 

" con nhé, con xem bói hề rẻ chút nào . Mấy kiểu xem bói vỉa hè mười hai mươi đồng thì thể nào so với con . Trước đây là năm mươi, nhưng gần đây đổi quy định. Với quen, con cũng : trừ phi là chuyện sống chết, còn những chuyện khác con thường nhận xem."

 

"Ông cụ Hàn mở lời , con xem thì cũng . Chỉ điều, giá cả thì tăng lên một chút, cứ thế mà nhân đôi lên thôi ạ."

 

Hàn Tĩnh hít một lạnh. Vậy là tận một trăm đồng lận ? Số tiền đó mà bằng cả nửa tháng lương của bố !

 

Tạ Sở Hoa cũng ngờ La Thường lập tức mở miệng hét giá cao như . Đến mức , nếu cô đồng ý thì chuyện cũng bình thường, nhưng nếu , thì đúng là cô dám chơi nữa . Chuyện xem bói là do chính cô khơi mào, ông cụ Hàn còn đích mặt, cô còn đường nào mà từ chối nữa chứ?

 

Ông cụ Hàn há hốc mồm, thấy La Thường vẫn đang tủm tỉm, cũng tiện thêm gì.

 

La Thường thấy Tạ Sở Hoa vẫn im lặng trả lời, liền mỉm : "Có lẽ cô cảm thấy hét giá quá cao, nhưng thật với cô, so với những điều cô sắp nhận thì hề đắt chút nào ."

 

"Không đắt ư?!" Tạ Sở Hoa cắn chặt môi, trong lòng cô sôi sục khó chịu.

 

Trong phòng nhiều đang . Hôm nay nếu cô công khai từ chối, cái tên Phương Viễn đáng ghét đến tận xương tủy nhất định sẽ rêu rao khắp nơi cho mà xem.

 

lúc , Phương Viễn chen : "Đại Hoa , xem thì xem? Nếu xem, cùng bà chủ tiệm thuốc đây."

 

"Xem ạ, , phiền bác sĩ La xem giúp ạ."

 

La Thường khẽ mỉm , gật đầu hiệu Tạ Sở Hoa xuống ghế, hỏi: "Cô xem về lĩnh vực nào?"

 

 

Loading...