Lão Nhị Ngô vẫn thu mua, lẽ là mất lòng . Sau khi thu mua xong, vợ ông còn than phiền: “Cái nhà Biên thật cách chèn ép khác, thứ đồ , ngay cả trạm thu mua phế liệu cũng chẳng thèm lấy. Rõ ràng là đồ bỏ , mà họ vẫn mang đến, là nhà chịu thiệt đó ? Cũng chỉ ông hiền lành, dễ tính mới chịu đựng thôi!”
“Thôi , đừng lải nhải nữa, mang về nhà cắm hoa cũng lắm ?” Ngô lão nhị sợ ngoài những lời lẽ , vội vàng hiệu cho vợ, ngụ ý bà đừng lung tung mặt khác.
Vợ ông dù vui nhưng cũng ầm lên, lặng lẽ ôm hai chiếc bình hoa lớn nhà.
Lúc , Ngô lão nhị nhận cùng Hàn Trầm, rõ hai vị khách chính là cảnh sát cấp phái tới.
Ông bước cửa, quanh sân. Trời sẩm tối, một bóng nào đang về phía nhà . Ông mới sân, chỉ tay về phía nhà: “Đằng chỗ cất đồ, các theo .”
Ông dẫn nhanh chóng đến một góc khuất nhà, hạ giọng hỏi: “Sao các đến nữa ? Những gì đều khai hết mà?”
Hàn Trầm bình tĩnh thẳng mắt ông , chậm rãi : “Ngô lão nhị, tình hình trong thôn , chắc chắn ông nắm rõ hơn ai hết. Lần cảnh sát chúng tìm đến ông, chính là dọn dẹp chuyện nội bộ trong thôn.”
“Ông thử nghĩ xem, nếu những kẻ kết bè kéo cánh trong thôn đều xử lý thích đáng, thì thôn chẳng sẽ yên hơn nhiều ? Gia đình ông cũng sẽ cuộc sống hơn, ông nào?”
Ngô lão nhị chịu cảnh ức h.i.ế.p của bọn trong thôn hơn mười năm trời, ông đương nhiên những kẻ đó trừng phạt, để giải tỏa nỗi uất ức kìm nén bấy lâu nay.
ông mấy tin tưởng khả năng của mấy cảnh sát , bèn : “Vậy thì gì? Trong thôn cả đống , các bắt một hai đứa thì ích gì ?”
Hàn Trầm tiếp lời: “Ông buôn bán phế liệu cũng kha khá trong năm nay ? Chắc là kiếm nhiều tiền lắm nhỉ? mà trong đồ đó, ít thứ liên quan đến trộm cắp đấy. Khoản tiền dễ ăn chút nào. Ông cứ về mà suy nghĩ kỹ !”
Sắc mặt Ngô lão nhị chợt biến đổi. Nếu trong nhà chỉ hai vợ chồng ông , khác đối phó với ông cũng chẳng dễ dàng, bởi vì ông chẳng sợ bất cứ điều gì, ngay cả cái chết.
Ông từng nghĩ, nếu ngày sống nổi nữa, c.h.ế.t cũng chẳng đáng ngại gì.
Thế nhưng, ông một đứa con trai, một con trai hiếu thảo, thông minh, từ nhỏ học hành giỏi, là đầu tiên trong thôn đỗ đại học. Đây chính là điểm yếu chí mạng của ông ! Có điểm yếu , ông thể bận tâm, ông tính toán cho tiền đồ của con trai .
“Các hỏi gì, cứ thẳng .” Ngô lão nhị tỏ vẻ chán nản, sắc mặt xám xịt như đưa đám.
Hàn Trầm mỉm nhạt, : “Vụ án xảy cũng lâu , lẽ một tiêu sạch tiền trong tay.
“Ông cho , gần đây trong thôn bất kỳ động tĩnh khác thường nào ? Bọn họ đang lên kế hoạch gây án nữa ?”
Hàn Trầm tin chắc rằng, Ngô lão nhị ngày ngày đạp xe khắp các thôn xung quanh, thường xuyên chuyện trò với các cụ già thạo tin trong làng, nên những gì ông chắc chắn nhiều hơn những lời khai báo với cảnh sát.
Chắc chắn chỉ đơn thuần là chuyện buôn bán phế liệu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-80-la-bac-si-khong-phai-thay-boi/chuong-246.html.]
Nhiều đều như , thấy quan tài đổ lệ. Nếu đào sâu tận cùng, sẽ khó mà moi tất cả những gì bạn từ những kẻ .
Nghe hỏi như , sắc mặt Ngô lão nhị quả nhiên đổi hẳn.
Ông ngoài, cảnh giác quan sát động tĩnh xung quanh. Hàn Trầm vẫn luôn chằm chằm ông , nên bỏ qua vẻ hoảng sợ thoáng qua mặt Ngô lão nhị khi câu hỏi lúc nãy.
Rất rõ ràng, Ngô lão nhị thực sự khai báo hết những gì .
Mèo Dịch Truyện
Anh cũng vội, chỉ yên lặng đợi bên cạnh. Đợi Ngô lão nhị kiểm tra xong tình hình trong sân, , sắc mặt ông còn tệ hơn lúc , thậm chí còn mang theo vẻ cầu xin khẩn thiết.
“Đồng chí cảnh sát, cầu xin các đấy, xong chuyện , các mau mau . sợ nếu kéo dài, cả nhà đều mất mạng.”
Lời của ông quá nghiêm trọng, sắc mặt Hàn Trầm khỏi trầm xuống, : “Ông cứ , nếu gặp nguy hiểm, chúng sẽ giúp ông nghĩ cách. Chúng cũng thể sắp xếp cho gia đình ông tạm thời rời khỏi nơi .”
“Không cần! Không cần ! Chỉ cần lát nữa các rời thật nhanh là . Thật đấy, cầu xin các .”
Ngô lão nhị xong, còn từ chối nữa, nhỏ giọng thì thầm với Hàn Trầm: “ đoán, chỉ trong mấy ngày thôi, đám trong thôn sẽ một chuyện động trời.”
“Còn một chuyện nữa, gần đây vài lạ mặt đến thôn, chẳng quen ai cả. tướng mạo mấy đó nom chẳng gì, còn lén lút trốn tránh khác, chắc chắn bọn họ là những kẻ đang mang án .”
Hàn Trầm: …
Trái tim trùng xuống, trong đầu khỏi hiện lên khuôn mặt của vài kẻ lạ hoắc.
Chẳng lẽ là ba tên tội phạm đào tẩu mang theo s.ú.n.g từ phương Bắc?
Tờ thông cáo truy nã đó vẫn luôn mang theo , phòng khi cần dùng. Anh lập tức lấy tờ giấy gấp từ trong túi áo , đưa cho Ngô lão nhị xem: “Ông xem xem, những ?”
Ngô lão nhị há hốc mồm, thấy nội dung tờ thông cáo truy nã, ông cảm thấy hai chân mềm nhũn.
“Phải, hình như đúng , hai trông khá giống. chỉ thấy hai . Bọn họ ở thì rõ, hình như thường xuyên đổi chỗ ở.”
“Thật đấy, đừng hỏi thêm nữa, các điều tra nhà ông Biên , chủ yếu là thằng cả nhà họ Biên , hình như thằng đó mua cho mấy một chiếc xe bán tải màu bạc. Hiện giờ chiếc xe còn ở trong thôn nữa.”
Hàn Trầm tiếp tục khó Ngô lão nhị, hiệu cho đồng đội. Hai nhanh chóng cưỡi chiếc xe đạp cà tàng rời khỏi thôn Tam Đạo Câu.