Xuyên Về Thập Niên 80 Là Bác Sĩ, Không Phải Thầy Bói - Chương 194

Cập nhật lúc: 2025-09-17 02:11:58
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

La Thường khẽ mỉm , lòng thảnh thơi: “ sẽ dốc sức, mong ngày nào đó chung tay cùng cụ Quý.”

 

Mèo Dịch Truyện

Hiện tại, La Thường tiếp xúc với Quý Thường Minh. Trước tuy ấn tượng của cô về ông Quý vẫn luôn , nhưng đến mức quá đỗi yêu mến.

 

Lần La Thường kẻ gian hãm hại, việc vốn chẳng liên quan gì đến Quý Thường Minh, nhưng ông sẵn lòng che chở cho La Thường. Thiện ý , La Thường ắt khắc ghi trong lòng.

 

Giữa với , khi thuận buồm xuôi gió, lời lẽ khách sáo nhiệt tình đến mấy cũng chỉ là xã giao hời hợt; chỉ lúc hoạn nạn mới rõ lòng , mới ai là bạn ai là thù.

 

Ông Quý Thường Minh , miệng thì cũng mong như thế, nhưng trong lòng chẳng gì chắc chắn. Ông thừa hiểu, phàm là những vượt qua vòng kiểm tra đầu tiên, chẳng ai là kẻ tầm thường.

 

Ngày hôm , phái đoàn cụ Mạnh việc giải quyết, đến chín giờ mới đến Bệnh viện 4, bởi đợt sát hạch chính thức hôm cũng bắt đầu từ chín giờ.

 

Sáng hôm , La Thường như thường lệ ghé phòng khám nhỏ con đường Sơn Hà quen thuộc. Cô dựng chiếc xe đạp Phượng Hoàng cọc cạch cửa phòng khám, chuẩn trong thì thấy một bóng quen thuộc bước .

 

“Thôi Phượng Sơn, là đó ư? Sao đến sớm ?” Nhìn thấy đến là công tử nhà họ Thôi, Thôi Phượng Sơn, La Thường cũng ngạc nhiên.

 

Mấy ngày chữa trị cho một bệnh nhân chứng thần kinh hoang tưởng, lúc đó Thôi Phượng Sơn cũng mặt ở đó. Khi , Thôi Phượng Sơn đề nghị mời cô đến nhà , xem bệnh cho một vị bệnh nhân mắc chứng bệnh tương tự.

 

Vị bệnh nhân đó khiến Thôi Phượng Sơn khỏi cau mày, bởi vì cô là một sản phụ, đang ở những tháng đầu thai kỳ, nguy cơ sẩy thai vẫn treo lơ lửng đầu.

 

nhà riêng của cô ở , nên chỉ đành mò đến phòng khám tìm cô. Bây giờ mở cửa, vắng vẻ, tiện bề trò chuyện, nên tranh thủ đến đây. đến sớm hơn cô năm phút, đúng giờ lắm nào?”

 

La Thường bước cửa, để túi xách xuống, đáp: “Ừ, đúng giờ, lỡ việc của vị "Thần y Thôi" .”

 

“Đừng, đừng, đó là ngoài thôi, nào dám tự xưng "Thần y Thôi", cô thế là đang trêu đùa .”

 

Thôi Phượng Sơn và La Thường trò chuyện xã giao một lát, thẳng vấn đề chính: “Lần tìm cô, chủ yếu là chuyện về vị sản phụ . Dạo tình trạng sức khỏe của cô chẳng lấy gì khả quan, lo ngại cứ đà , đứa bé trong bụng khó lòng mà giữ .”

 

“Với thể trạng của cô , e rằng việc thụ thai khó khăn. Nếu chẳng may sẩy thai, sợ là cô sẽ khó lòng mang thai thêm nữa. Gần đây phụ cũng mặt ở nhà, công tác xa , vài chú họ ở , nhưng trình độ y thuật của họ còn kém xa . Nên vẫn bàn bạc với cô, cô xem khi nào cô thời gian, đến đó một chuyến nhé?”

 

La Thường , tình trạng vị bệnh nhân chắc chắn nghiêm trọng. Trong quá trình trị liệu, nếu sơ suất nhỏ, dễ gây tổn hại đến thai nhi. Vì , ngay cả một tay lão luyện như Thôi Phượng Sơn cũng thận trọng, e rằng việc điều trị chẳng khác nào "mổ bụng gà để lấy trứng" .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-80-la-bac-si-khong-phai-thay-boi/chuong-194.html.]

 

Nói thẳng , là bởi vốn là trọng tình trọng nghĩa, ngay cả với một phụ nữ dân thường, vẫn giữ tấm lòng tận tụy, chữa bệnh bằng tất cả sự thương cảm. Nếu , thể dựa kinh nghiệm mà kê đại một thang thuốc, cho họ về là xong chuyện, cần lo lắng đến thế.

 

“Hai ngày nay đến Bệnh viện 4 để tham gia vòng thi thứ hai, e rằng khó lòng sắp xếp . Ngay cả phòng khám của cũng khó lòng mở cửa đón khách như thường lệ.”

 

“Thế thì ngày mốt nhé?” La Thường .

 

Chỉ trì hoãn hai ngày, điều thành vấn đề, Thôi Phượng Sơn lập tức đồng ý, còn giải thích thêm: “Thật giải thích với gia đình vị bệnh nhân, đưa họ đến đây. nhà họ cứ khăng khăng một mực, nằng nặc đòi đến tận nhà họ Thôi để thăm khám, dứt khoát chịu ghé phòng khám .”

 

Nghe , La Thường phòng khám nhỏ của , tự giễu: “Có vẻ như phòng khám của quả là một cái "miếu nhỏ" tề chỉnh.”

 

Thôi Phượng Sơn : “Miếu nhỏ thì nhỏ, nhưng bệnh nhân ít. Cô nên đủ , khi tiếng lành đồn xa, bệnh khắp nơi kéo đến chật ních, ngay cả đêm khuya thanh vắng cũng xếp hàng dài chờ đợi, khi đó cô sẽ bận tối mắt tối mũi, kịp ngơi tay.”

 

La Thường bận rộn đến thế, nên hiện tại cô tuyển thêm một thầy thuốc. Còn Giang Thiếu Hoa, tuy là đứa trẻ tài năng, nhưng trong vài năm tới, chỉ thể để những việc vặt vãnh phụ giúp, chính thức hành nghề khám bệnh, e rằng còn xa lắm.

 

Sau khi thống nhất thời gian ghé qua tiệm thuốc nhà họ Thôi, Thôi Phượng Sơn bất chợt hỏi: “Lần thi , cô liền hai ngày, phòng khám của cô thì tính ? Một quán xuyến xuể?”

 

Nhà họ Thôi khá nhiều lương y, thể luân phiên nghỉ ngơi, nên tiệm thuốc của họ mở cửa hằng ngày. Chỉ những ngày Tết Nguyên đán, mới đóng cửa. Đó là quy tắc bất di bất dịch của các tiệm thuốc lớn, cốt là để bệnh nhân dù ghé qua lúc nào cũng khám, lỡ công.

 

chỗ La Thường chỉ một cô, thể nghỉ ngơi, nên cô đóng cửa nghỉ ngơi thường xuyên, còn nghỉ hai ngày liên tiếp.

 

Thế nhưng một bệnh nhân là ở xa, khả năng còn xe lửa lâu, cũng là đặc biệt xin nghỉ phép đến. Loại bệnh nhân , nếu cất công lắm mới đến một chuyến, mà thể khám bệnh, sẽ thất vọng.

 

La Thường khẽ thở dài, : “Chuyện thì còn đây? Dẫu bằng sắt đá, cũng thể mở cửa tiệm thuốc hằng ngày . Hơn nữa, thi quan trọng, thể nào .”

 

Thôi Phượng Sơn ngẫm nghĩ hồi lâu, dè dặt hỏi La Thường: “Hay là thế , hai ngày cô cứ an tâm mà thi, sẽ cô coi sóc tiệm thuốc. Cô thấy ?”

 

La Thường: …

 

“Có hợp lý ? Cậu là trụ cột của nhà họ Thôi, nếu để nhà đến đây khám bệnh cho khác, bọn họ sẽ nghĩ ?” La Thường rõ, Bác Ba Thôi trong việc quản lý kinh doanh một bất đồng quan điểm với Thôi Phượng Sơn.

 

 

Loading...