Xuyên Về Thập Niên 80 Là Bác Sĩ, Không Phải Thầy Bói - Chương 19

Cập nhật lúc: 2025-09-16 11:26:51
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tuy nhiên, Lạc Huệ cũng mau chóng tìm lời giải thích cho , cô nghĩ lẽ La Thường lớn khôn , hoặc là học lỏm bí quyết của các thầy thuốc lão làng trong bệnh viện, dù thì đó cũng là chuyện thôi.

 

Khi đang vui vẻ trò chuyện, bỗng tiếng gõ cửa dồn dập. Ngoài sân, rõ ràng là tiếng ai đó đang nức nở.

 

Mẹ La Thường chau mày, lẩm bầm: “Lại là hai vợ chồng nhà Triệu Ngũ cãi vã nữa ?”

 

, La Thường vẫn mở cửa. Người ngoài cửa là bà Triệu, hàng xóm đối diện, tuổi tác cũng cỡ La Thường.

 

“Thằng Triệu Ngũ nhà xích mích với vợ nó , bà sang khuyên nhủ giúp một tiếng với. thật sự sợ quá! Vợ nó lời , thì may nó mới .”

 

Mẹ La Thường khó xử đáp: “Hai đứa chúng nó cứ cãi hoài, cũng chẳng khuyên cho .”

 

Bà rõ ràng can dự chuyện nhà họ Triệu nữa, nhưng nể tình làng xóm, cuối cùng vẫn đành chiều lòng, theo bà Triệu sang đó.

 

Hơn nửa tiếng , La Thường mới về. Về đến nhà, bà thở phào một tiếng nhẹ nhõm, trông dáng vẻ vẻ nhắc đến chuyện đó nữa. Lúc , nhà đối diện cũng im ắng trở , chắc là thôi cãi cọ .

 

Quách Nghị cũng về, vì cơ quan chỉ cho nghỉ một ngày phép, thế nên đón xe khách để kịp về đơn vị.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-80-la-bac-si-khong-phai-thay-boi/chuong-19.html.]

 

Đào Đại Dũng và La Huệ tiễn chân Quách Nghị. Khi họ khuất, La Thường trở về căn phòng riêng của .

Mèo Dịch Truyện

 

Phòng của cô chỉ vỏn vẹn chừng mười thước vuông, bày biện đơn sơ: tường vôi trắng, nền xi măng trần; trần nhà thì dán giấy hoa văn màu xanh lục nhạt. Trong phòng chỉ kê vỏn vẹn một chiếc bàn gỗ cũ, một cái ghế đẩu, một chiếc giường đơn và một tủ quần áo con con. Ngoài , chẳng còn món đồ nào đáng giá.

 

Trên trần nhà treo lủng lẳng một bóng đèn tròn. Trời chập choạng tối, La Thường cũng chẳng buồn bật đèn.

 

Sau khi đóng cửa, cô bắt đầu kiết già, dùng bụng điều khí, từ tốn điều hòa thở.

 

Làm thầy thuốc, mỗi ngày tiếp xúc với nhiều bệnh nhân. Thực tế, mỗi bệnh nhân đều mang một trường năng lượng riêng. Nếu thầy thuốc đủ khỏe, khí trường đủ mạnh mẽ, tiếp xúc lâu dài với bệnh nhân, cơ thể thầy thuốc cũng sẽ ảnh hưởng ít.

 

Một thầy thuốc thường xuyên tu dưỡng tâm, khi tiếp xúc với bệnh nhân, thậm chí bệnh nhân thể cảm nhận luồng khí an lành tỏa từ thầy thuốc. Luồng khí tuy vô hình, vô sắc, chẳng thể chạm nhận cụ thể, nhưng đem đến cho bệnh cảm giác bình yên, thoải mái đến lạ.

 

Nếu châm cứu cho bệnh nhân, đòi hỏi thể lực và tinh thần của hành y càng cao hơn. Vì , La Thường rõ ràng, nếu cô tiếp tục con đường , bước tu dưỡng là điều tối quan trọng.

 

Tốc độ nhập định hàng ngày của La Thường nhanh chóng, bởi vì tâm trí cô trong sáng, vướng bận tạp niệm nào.

 

 

Loading...