La Thường dứt lời, trút một đống cây thuốc lên tảng đá, hiệu cho Phương Viễn và bắt tay ngay. Đồng thời, cô thúc giục họ nhanh chóng thực hiện.
“Mấy cây thuốc tác dụng gì ?” Tiểu Tạ tò mò hỏi.
“Là để chữa trị vết thương ngoài da. Chủ yếu là để khử trùng, chống viêm và cầm máu.” Phương Viễn và La Thường gắn bó một thời gian, nên hiểu của về y dược cũng ngày càng sâu rộng. Ngay từ khi La Thường hái thuốc dọc đường, phần nào đoán ý định của cô.
Lúc , học sinh thương nặng nhất lẽ thấy tiếng động, chợt giật tỉnh dậy. Phương Viễn đưa cho La Thường chiếc chai đựng những cây thuốc giã nát.
“Phương Viễn, cố gắng thêm chút sức nữa, bôi thuốc lên nhóc mặc quần trắng .” La Thường dặn dò.
Người mặc quần trắng chính là học sinh thương nặng nhất. Phương Viễn đáp lời, cầm lấy chai thuốc đặc quánh màu xanh lá cây, chuẩn bôi lên vết thương của .
“Ê , mấy là ai thế? Cái thứ quái quỷ gì đây? Trông ghê quá, bôi lên chân ?” Cậu học sinh yếu ớt kháng cự.
Tiểu Tạ lập tức giải thích cho nhóc: “Chúng đến để cứu các đây. Bây giờ nhiều đang tìm kiếm các đó. Các là , chỉ là các cách nào mà đến tận nơi ?”
“Không , c.h.ế.t mà.” Dù những đến để cứu , nhưng thái độ của vẫn thờ ơ, thậm chí còn thèm trả lời câu hỏi của Tiểu Tạ.
La Thường thầm đoán, đây chắc chắn là học sinh nổi loạn đến từ Bắc Kinh, mà ai cũng là khó bảo.
Thấy còn cố né tránh, La Thường đặt một tay lên cổ tay nhóc, nhẹ nhàng : “Cậu thể bôi. nếu bôi, chân thể sẽ để những vết sẹo xí, hơn nữa còn loại trừ khả năng nhiễm trùng thứ phát. Nếu chẳng may tật ở chân thì thật sự khó điều gì.”
Lời của La Thường đặc biệt hiệu quả, học sinh cấp ba lập tức từ bỏ việc chống cự. Dù vẫn mặt đất và tỏ vẻ miễn cưỡng, nhưng cuối cùng cũng đồng ý để Phương Viễn thoa thuốc lên những vết thương .
"Ọe!" Cậu học sinh mặc quần trắng thấy thứ chất nhầy màu xanh lá cây dính cánh tay và chân, kinh tởm đến mức nhảy dựng lên, chỉ mong thoát khỏi nơi càng sớm càng .
"Đừng cử động lung tung, nếu cứ cựa quậy thì sợ Phương Viễn cẩn thận thoa thuốc lên miệng đấy."
Cậu học sinh mặc quần trắng: . . .
Lời của La Thường một nữa khiến học sinh ngoan ngoãn. Cậu chỉ cảm thấy tức ngực, nhịn trợn mắt một cái.
Mèo Dịch Truyện
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-80-la-bac-si-khong-phai-thay-boi/chuong-182.html.]
Phương Viễn thoa mạnh một cái đầu , : "Bác sĩ La hái thuốc dọc đường, xa như mệt ? Còn chế biến thành thế , chúng mắc nợ gì ?"
"Cậu phàn nàn cái gì? Mọi vì cứu các , thậm chí còn nghỉ phép, chạy xa như . Cậu lời cảm ơn thì thôi, còn nhiều chuyện nữa?"
Cậu học sinh mặc quần trắng lẽ bao giờ mắng như , nhất thời kịp phản bác.
Lúc Phương Viễn chuyện, La Thường buông tay , bắt mạch cho hai thương khác đang hôn mê bất tỉnh, đó hỏi học sinh mặc quần trắng: "Các ăn gì?"
"Không , chỉ là mấy thứ thôi." Cậu học sinh mặc quần trắng yếu ớt đưa tay chỉ về phía một chiếc túi bên cạnh, trông mệt mỏi.
La Thường sang bên cạnh, phát hiện trong túi mấy loại trái cây rừng. Quả lớn hơn là loại táo rừng đặc trưng ở vùng núi, bằng loại bán ngoài chợ, cũng nhỏ hơn. trái cây nhiều nhất là loại quả nhỏ màu vàng pha đỏ, trông , hình bầu dục, rãnh dài ở bụng.
La Thường cũng thể gọi tên chính xác của loại trái cây , lẽ nó chỉ ở vùng núi Thanh Châu. Ít nhất cô từng cùng ông nội tìm thuốc men khắp các núi non, nhưng bao giờ thấy.
Ông nội Giang Thiếu Hoa ở vùng lâu, bộ sách của ông cũng ghi chép về thực vật và dược liệu, thậm chí kèm hình ảnh, dù chỉ là những bức tranh thủy mặc. Cần kết hợp với lời giải thích mới thể hiểu rõ hình dạng, màu sắc, kích thước và các đặc điểm khác của loại thực vật mà ông ghi .
Cô kịp xem kỹ, nhưng cô nhớ mang máng trong sách của Giang lão đề cập đến một loại quả màu đỏ, ăn thể giống như say rượu, ba ngày tỉnh.
Nếu chỉ thế thì cũng vấn đề gì lớn. Vấn đề ở chỗ loại quả độc tính nhất định, thể gây hại cho thận. Nếu ăn quá nhiều mà điều trị y tế kịp thời, về thể dẫn đến tổn thương ở lưng và đầu gối, chẳng hạn như đầu gối yếu , sức, lưng và đầu gối đau nhức, v.v.
Để cẩn thận, cô cầm một quả lên, nếm thử xem vị của nó giống như ghi chép trong sách của Giang lão .
cô cầm một quả đỏ lên thì học sinh mặc quần trắng duy nhất còn tỉnh táo cố gắng hết sức gọi cô: "Này , cô ... đừng ăn, hình như cái đó độc..."
Cậu ở nơi hẻo lánh , suốt 48 tiếng đồng hồ ăn gì. Đói đến nỗi đến thở cũng thấy mệt, vội vàng những lời khiến thở hổn hển, suýt ho .
La Thường thấy vẻ gấp gáp của , nghĩ thầm học sinh Lâm Trí Hòa quả thật học sinh ngoan, cũng chịu lời, nhưng trong lòng vẫn lòng , ít nhất cũng nhắc nhở cô một tiếng.
cô lời Lâm Trí Hòa, khi Hàn Trầm và những khác kịp ngăn cản, cô cắn một miếng.
Lâm Trí Hòa trợn tròn mắt cô, mắt mở to, như đang một kẻ ngốc. Cậu cảm thấy nhắc nhở rõ ràng như , cô vẫn còn ăn? Có ngon lành gì . Cậu hiểu nổi.