Mọi trong nhà họ La đều thấp thỏm lo lắng. Ban đầu, Đào Đại Dũng cũng sợ, ngán đánh đ.ấ.m va chạm với ngoài, nhưng thực tình sợ hãi việc để một bác sĩ trẻ tuổi tiếng tăm châm cứu cho .
thời gian dần trôi, Đào Đại Dũng cảm nhận một luồng ấm lan tỏa mặt, dần xuống cổ, đến lồng n.g.ự.c và bụng . Cả mặt lẫn n.g.ự.c như gột rửa, vô cùng dễ chịu.
Chỉ vỏn vẹn một mũi kim mà hiệu nghiệm đến thế, thật ngờ. Chẳng lẽ châm cứu của La Thường công hiệu ?
La Thường chẳng thêm lời nào, thỉnh thoảng khẽ vặn kim châm, sử dụng phương pháp bổ tả cân bằng học . Sau hai mươi phút, cô thong thả rút kim.
“Thế nào ?” Cả nhà họ La đều xúm , đều sốt ruột Đào Đại Dũng .
Chỉ La Thường nắm rõ kết quả. Cô lựa thời điểm hành sự cũng dụng ý riêng. Ngoài việc chữa bệnh cho Đào Đại Dũng, cô còn để nhà nhận thấy năng lực thực sự của .
Có như , khi cô rời bệnh viện tự lập nghiệp, nhà sẽ phản ứng kịch liệt đến thế.
Suy nghĩ của họ La vẫn còn nặng tư tưởng cũ, họ luôn cho rằng một chân biên chế ở bệnh viện lớn là điều nhất. Hơn nữa, còn thể dựa tiếng tăm đó để kiếm một tấm chồng tử tế.
Vì , La Thường , nếu một ngày nào đó bệnh viện sa thải cô, nhà chắc chắn sẽ thất vọng khôn nguôi, thậm chí thể sẽ cầu cạnh những quen, nhờ họ tìm đường chạy vạy giúp cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-80-la-bac-si-khong-phai-thay-boi/chuong-18.html.]
Đây là điều La Thường tuyệt đối xảy , thế nên cô cảm thấy đến lúc nhà công nhận năng lực của cô.
“Con cũng rõ nữa, để con soi gương .” Đào Đại Dũng dậy, xoa xoa mặt và gò má. Lúc , vô cùng mong đợi, bởi vì cảm nhận , khi rút kim , vẫn còn cảm thấy dễ chịu mặt.
Mèo Dịch Truyện
Anh còn kịp tìm gương thì Lạc Huệ nhanh chân bước tới, cô ngạc nhiên kêu lên: “Hình như lành bệnh ! Anh thử cử động mặt xem nào.”
Quách Nghị chủ động lấy cho Đào Đại Dũng cái gương tròn viền nhựa màu xanh ve, để soi gương và bắt đầu đủ trò biểu cảm mặt.
“Ấy, hình như khỏi thật !” Đào Đại Dũng soi gương, nhe răng, nhăn mặt, nháy mắt, dù điệu bộ gì, thứ đều trôi chảy, tự nhiên.
Mẹ La Thường vui mừng con gái bé bỏng, : “Tiểu Thường , con học tài nghệ ở ? Giỏi quá chừng!”
La Thường hỏi : “Năng lực cũng kha khá đấy chứ ạ?”
Đào Đại Dũng hạ tấm gương xuống, thật lòng : “Quá tài tình ! Anh tìm thầy thuốc giỏi nhất để châm cứu, cũng chắc công hiệu như em .”
La Huệ trong lòng thấy lạ lùng, cô luôn cảm thấy em gái điều gì đó khác lạ, cảm giác giờ càng thêm rõ rệt.