Xuyên Về Thập Niên 80 Là Bác Sĩ, Không Phải Thầy Bói - Chương 138

Cập nhật lúc: 2025-09-16 11:29:59
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Bác sĩ La quá khách sáo , thực hôm nay là thứ hai chúng gặp mặt. Lần gặp là một tuần , lúc đó cùng nhà đến khám bệnh, thấy cô. lẽ cô để ý đến .”

 

Bàn tay Tiêu Thụy Hoa thon dài, lòng bàn tay tuy quá rộng, nhưng khi nắm vững chãi. Hai bàn tay khẽ chạm nhẹ, nhanh chóng buông , cả hai đều giữ lễ nghi đúng mực.

 

Dì Vương thấy , khỏi bật trêu chọc: “Hai đứa gặp mặt cứ như cấp đến họp . Nếu ai , hẳn sẽ lầm tưởng là đến bàn chuyện công việc đấy!”

 

Ông cụ Hàn bên cạnh quan sát, cũng cảm thấy điều gì đó .

 

Suy nghĩ một lát, ông cụ chợt nhớ . Hai nam nữ thanh niên gặp mặt xem mắt, dù lịch sự đủ đường, nhưng bầu khí đúng lắm. Cớ chẳng chút ngượng ngùng nào nhỉ?

 

Tiêu Thụy Hoa bước mỉm nhẹ. Làn da trắng trẻo, ngũ quan thanh tú. Nhìn từ vẻ bề ngoài, ngay cả La Thường cũng thừa nhận, dì Vương giới thiệu cho cô một đàn ông quả thực hề tệ về hình thức.

 

Thế nhưng nên tiếp tục mối quan hệ , thực La Thường quyết định ngay khi mắt Tiêu Thụy Hoa và bắt tay với .

 

Tiêu Thụy Hoa tỏ điềm tĩnh. Khi bắt tay với La Thường, cũng vững vàng. Trông lịch sự, năng tự nhiên. Sau khi cả hai xuống, Tiêu Thụy Hoa thỉnh thoảng liếc La Thường vài . Thấy cô chủ động bắt chuyện, liền suy nghĩ, tự khơi gợi chủ đề.

 

Điều khiến bất ngờ là, La Thường cất lời: “Đồng chí Tiêu, đến đây thì đều là bạn bè. Hay là để bắt mạch cho xem , cảm thấy gần đây khỏe lắm.”

 

Dì Vương và bà mai đều sửng sốt đến sững sờ, hai , ánh mắt đều toát lên vẻ bối rối tột cùng.

 

Nghe bác sĩ La thế, lẽ nào cô ưng ý Tiêu Thụy Hoa? Mới bắt đầu thôi mà, còn mấy câu ...

 

Trong lòng cả hai đều bối rối hiểu. Hình như Tiêu Thụy Hoa vấn đề gì đáng kể?

 

Vẻ mặt Tiêu Thụy Hoa cứng đờ, nhanh chóng lướt mắt qua gương mặt La Thường. Anh và dì Vương đều cùng suy nghĩ, vô cùng khó hiểu, lý giải La Thường nhanh chóng "loại bỏ" như .

 

Là một lịch sự và điềm đạm, Tiêu Thụy Hoa vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh. Anh mỉm , dậy tiến đến đối diện La Thường, hợp tác đặt một bàn tay lên gối tựa để cô bắt mạch.

 

Mu bàn tay nổi gân xanh, thon dài, móng tay cắt tỉa gọn gàng. La Thường khỏi thầm gật gù, đúng là một bàn tay .

 

Cô mỉm với Tiêu Thụy Hoa, nhẹ nhàng đặt ba ngón tay lên cổ tay . Mạch đập đều đặn, chỉ nhanh hơn trưởng thành bình thường một chút.

 

Trong lòng La Thường đáp án. Cô rõ tâm trạng của bình tĩnh, y hệt nhịp mạch đập. Nếu , thể tự nhiên, ứng phó linh hoạt đến từ lúc bước ?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-80-la-bac-si-khong-phai-thay-boi/chuong-138.html.]

Mèo Dịch Truyện

Một lát , cô buông tay, với Tiêu Thụy Hoa: “Không gì đáng ngại. Có lẽ do một chỗ quá lâu, khí huyết ứ trệ. Không cần uống thuốc, chỉ cần nhiều hơn, phơi nắng điều độ là . Nếu thể tập luyện thì càng .”

 

Nghe cô , khuôn mặt Tiêu Thụy Hoa thoáng ửng đỏ. Lời La Thường khiến tự hỏi, chăng cô ngụ ý thể lực đủ ?

 

La Thường thực sự chỉ sự thật lòng. Nếu cô nghĩ , chắc chắn sẽ thấy vô cùng oan ức.

 

Tiêu Thụy Hoa cúi đầu, khẽ cắn môi . Anh ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng đáp: “Bác sĩ La đúng. là bình thường văn phòng quá lâu, nên chú ý tập thể dục nhiều hơn.”

 

Dứt lời, dậy, sang với dì Vương và bà mai: “Bác sĩ La bắt mạch thật tài tình. Lần nếu chỗ nào khỏe, nhất định sẽ tìm cô.”

 

“Cũng còn sớm nữa, chúng đừng phiền cô nữa, là chúng ?”

 

Dì Vương và bà mai Lưu thực sự ngờ, chuyện kết thúc nhanh chóng đến . Thậm chí họ còn hiểu nổi giới trẻ bây giờ: chăng là họ thời, chính hai quá đỗi đặc biệt?

 

Dì Vương gượng với La Thường, cùng bước khỏi phòng khám.

 

Ông cụ Hàn cũng khỏi ngạc nhiên, ông cũng ngờ chuyện kết thúc chóng vánh đến thế.

 

Chưa kịp hỏi rõ La Thường chuyện gì xảy , dì Vương .

 

quanh, trong phòng khám ngoài La Thường, chỉ còn bà và ông cụ Hàn.

 

Trước mặt ông cụ Hàn, bà cũng chẳng cần giữ kẽ. Bà hỏi La Thường: “Bác sĩ La, chuyện cháu nghĩ ? Lúc nãy dì hỏi Tiểu Tiêu, thật lòng tìm hiểu cháu nghiêm túc đấy. Kết hôn cũng cần ở chung với bố chồng, nhà cửa, sính lễ bên nhà chuẩn sẵn sàng, hai vợ chồng thể ở riêng. Điều kiện thực sự quá . Cháu cân nhắc chút nào ?”

 

La Thường kiên nhẫn dì Vương xong, mới đáp lời: “Dì Vương, dì nhận ? Đối với Tiểu Tiêu, cháu chỉ là một đối tượng phù hợp để kết hôn. Hay cách khác, thấy cháu ” để vợ . Ít nhất là với lúc , sự phù hợp là hết.”

 

cháu nhiều hơn là phù hợp. Kết hôn như thì thực sự chẳng ý nghĩa gì.”

 

Dì Vương mấp máy môi vài , cuối cùng đành : “Phù hợp là ! Thế hệ tụi dì, ai cũng như cả. Dì cũng ép cháu gì, chỉ là thấy Tiểu Tiêu đúng là một lo toan cho cuộc sống.”

 

Ông cụ Hàn hiểu ý La Thường. Lúc nãy ông cũng cảm thấy hai trẻ tuổi gì đó , một bên quá khách sáo, một bên quá chu đáo, giống như một buổi hẹn hò tìm hiểu bình thường chút nào.

 

Thấy dì Vương còn định gì, ông cụ Hàn liền xen : “Thôi , đó . Tiểu La thích thì níu kéo gì. Bà cứ với Tiểu Tiêu là .”

 

 

Loading...