Xuyên Về Thập Niên 70:Mỹ Nhân Da Ngọc Gả Cho Ác Bá Sinh Bảo Bối - Chương 155: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-16 10:15:37
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tài nghệ nấu ăn của Tần Chinh là do bà Bạch dạy, ai thể chê là ngon.

 

Bố Đường nếm thử từng món một, gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

 

Ăn xong, bố Đường và Đường Uyển vẫn trong phòng khách, Tần Chinh một rửa bát trong bếp.

 

“Con thích điểm gì?” Bố Đường đột nhiên hỏi.

 

Ông lẽ vẫn hài lòng, ngay từ khi Đường Uyển lặng lẽ dẫn một đàn ông từ quê về, bố Đường ý.

 

vì cưng chiều Đường Uyển, nên ông từng nặng lời với cô.

 

Thậm chí còn hỏi gì, mà để Tần Chinh nhà , đợi đến khi chuyện đủ "phủ sóng", ông mới chuyện với Đường Uyển.

 

Đường Uyển im lặng, nhất thời trả lời câu hỏi của bố Đường như thế nào.

 

“Không .”

 

Cuối cùng Đường Uyển chỉ thốt ba chữ .

 

Bố Đường xong lời Đường Uyển dường như chút ngạc nhiên, đó liền ba tiếng “Hay! Hay! Hay!”: “Tình từ khởi!”

 

Lần đến lượt Đường Uyển kinh ngạc.

 

Phải rằng, mặc dù bây giờ bố Đường trông vẻ nho nhã, nhưng thực chất ông xuất từ một nông dân chính gốc, ban đầu còn chữ là mấy, may nhờ Đường kiên trì mỗi ngày bắt ông học một chút, ông mới thể đến ngày hôm nay.

 

những chữ và kiến thức ông học chỉ đủ để xử lý công việc công vụ, việc ông thể câu rõ ràng phong cách của ông.

 

Có lẽ vì vẻ mặt ngạc nhiên của Đường Uyển kéo dài quá lâu, bố Đường liền mở miệng giải thích: “Ngày xưa ông ngoại con hỏi con thích gì ở ông chú cục mịch , con cũng đúng câu , con với con đúng là y chang .”

 

Nhắc đến chuyện cũ về Đường, bố Đường càng thêm vui vẻ.

 

Mẹ Đường qua đời vài năm .

 

Bà vốn dĩ sức khỏe , thể gắng gượng sống qua những năm đó là cố gắng hết sức, nên khi bà , bố Đường trông bình tĩnh chấp nhận.

 

mỗi tháng, bố Đường đều đến mộ Đường cả buổi, cho ai cùng, đang gì với Đường.

 

Mấy năm Đường mất, ông mỗi tháng thăm ít hơn mà còn nhiều hơn, cũng ý định tìm khác.

 

Có lẽ vì câu trả lời của Đường Uyển gợi ký ức của bố Đường.

 

Ông cũng hỏi thêm gì nữa.

 

Tần Chinh việc gọn gàng và nhanh nhẹn, ở nhà cũng quen những việc .

 

Bố Đường còn xem một lượt, chỉ rửa bát, mà bếp và lò cũng dọn dẹp sạch sẽ.

 

Lúc bố Đường mới gì.

 

Có lẽ vì Tần Chinh vẫn còn ở đây, bố Đường gì đó với , nhưng chủ đề gì, một lúc lâu mới hỏi: “Cậu đ.á.n.h cờ ?”

 

“Biết ạ.” Đường Uyển trực tiếp Tần Chinh trả lời.

 

“Chơi với một ván.” Bố Đường xong câu , liền phòng lấy bàn cờ.

 

Mèo Dịch Truyện

Tần Chinh vẫn còn lo lắng, “đánh cờ” mà bố Đường là ý hiểu , là loại cờ mà những thành phố chơi.

 

Đường Uyển đưa cho một ánh mắt đừng lo lắng, bố Đường chính là loại cờ đó.

 

Bố Đường cũng xuất từ nông thôn, sở thích giống như mấy ông chú trong làng, rảnh rỗi là thích đó đ.á.n.h cờ.

 

Chỉ là ở đây ít chơi, đây Đường từng học theo ông, rảnh rỗi thì chơi cùng ông một lát.

 

Nguyên chủ hứng thú với thứ nên cũng học.

 

Sau khi Đường mất, chỉ Đường Sanh ở nhà mới thể đấu với ông vài ván.

 

Đường Sanh vẫn thích lắm, thường chỉ chơi hai ván là bỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70my-nhan-da-ngoc-ga-cho-ac-ba-sinh-bao-boi/chuong-155.html.]

 

Bố Đường vẫn thỏa mãn.

 

Bây giờ lẽ ông nghĩ Tần Chinh cũng từ quê lên, cách xa quê ông lắm, chắc là chơi, nên mới hỏi câu .

 

Đường Uyển hiệu cho Tần Chinh xong, bố Đường bên ôm bàn cờ đến.

 

Bàn cờ vẫn là do bố Đường tự tay .

 

Người ở đây cờ đều là cờ tướng, cờ vây, bố Đường hứng thú với những thứ đó, cũng chơi với họ.

 

thấy ai cũng bàn cờ, ông cũng thấy ngứa ngáy, liền tự cái .

 

Tuy nhiên, tình hình mấy năm nay căng thẳng, còn thấy ai chơi cờ nữa.

 

Món đồ của bố Đường cũng lâu mang .

 

ôm đến là bảo quản , bên hề chút bụi bẩn nào.

 

Bố Đường hăm hở kéo Tần Chinh bắt đầu chơi cờ, thậm chí vì ghét chơi cảm giác, ông kéo Tần Chinh xổm cùng trong góc phòng khách.

 

Bố Đường đây chơi cờ với Đường và Đường Sanh cũng như thế , nhưng khi chơi với Tần Chinh càng lúc càng phấn khích, nếu vì trời đang mùa đông, e rằng ông còn cởi giày lót mông.

 

Đường Uyển thấy cũng phiền họ, chỉ lo đun nước cho họ, cho thêm nước linh tuyền , cũng thể giúp cơ thể đầy vết thương cũ của bố Đường hơn một chút.

 

Đường Uyển dự định trong những ngày trở về , ít nhất cũng điều dưỡng cơ thể của bố Đường cho .

 

Không là hiệu quả của linh tuyền là bố Đường lâu cảm thấy vui vẻ khi gặp kỳ phùng địch thủ, ông kéo Tần Chinh chơi mãi đến tận khuya.

 

Đường Uyển chịu nổi mà ngủ , cũng hai họ kết thúc lúc nào.

 

thì sáng hôm khi Đường Uyển thức dậy, bố Đường và Tần Chinh chạy bộ sáng về .

 

Tần Chinh ở trong bếp nấu ăn.

 

Bố Đường thấy Đường Uyển liền tươi , vì Đường Uyển đang mặc đồ mà bố Đường mua cho cô trong thời gian , vì thể gửi về quê nên để trong phòng Đường Uyển.

 

“Uyển Uyển xinh hơn .” Lời của bố Đường là góc của một cha già, mà thực sự là một sự thật hiển nhiên.

 

Đường Uyển khi xuống nông thôn cũng là một tiểu mỹ nữ, dù thì bố Đường cũng cảm thấy cô con gái nào trong cái khu nhà xinh hơn con gái ông.

 

Ban đầu ông nghĩ Đường Uyển ở quê nông vất vả cực nhọc, về chắc chắn sẽ đen và gầy .

 

dù cho bố Đường thấy Đường Uyển bây giờ cũng thể những lời trái với lương tâm như .

 

Đường Uyển rõ ràng trắng lên nhiều, cũng gầy , thậm chí mặt còn chút thịt, trông càng xinh hơn.

 

Dù bố Đường thương con gái nhưng cũng thể , Đường Uyển ở quê chắc là chịu khổ nhiều.

 

Trong đó chắc chắn công lao của gia đình Tần Chinh.

 

Mỗi lá thư Đường Uyển gửi về đều nhắc đến bà Bạch và Tần Chinh đối xử với cô, để bố Đường yên tâm.

 

Vốn dĩ ông nghĩ dù làng đối xử với cô, Đường Uyển việc gì đó cũng chịu chút vất vả, bây giờ xem cuộc sống vẫn khá .

 

Đây cũng là một trong những lý do khiến thái độ của bố Đường đối với Tần Chinh đổi nhanh chóng, ít nhất là chăm sóc Đường Uyển .

 

Bây giờ Đường Uyển mặc quần áo bố Đường mua, màu xanh lam, tôn làn da càng trắng hơn.

 

Hoàn giống vẻ ngoài của từng xuống nông thôn việc.

 

Bố Đường thấy hài lòng, tâm trạng cũng vui vẻ.

 

“Chiều nay đợi con về, để dẫn con mua thêm vài bộ quần áo.”

 

Đường Sanh chắc là sáng nay sẽ về, nhưng đến đội báo cáo , đó mới về .

 

Đường Uyển tin Đường Sanh sắp về nhà chút nôn nóng, tình yêu cô nhận từ Đường Sanh hề ít hơn so với bố Đường.

 

 

Loading...