Ấm chườm nóng là đồ cổ .
Không loại ấm chườm bằng men cải tiến từ thời Dân Quốc.
Cái bằng đồng, đó còn khắc những hoa văn tinh xảo, trông khá cổ kính.
Ấm chườm nóng chỉ còn một chút ấm, hẳn là nhét chăn khi cô ngủ bao lâu buổi chiều.
Thứ đồ như thế bây giờ thể mang ngoài , chỉ vì nó là đồ cổ, mà còn vì đó chỉ hoa văn mà còn thơ.
Quan trọng nhất là đồ vật như thế là của nhà giàu ngày xưa dùng, thứ cất giấu chứng tỏ trong nhà ít nhiều của cải.
Trong thời đại lấy sự nghèo khó vinh dự , những thứ như đều cất giữ thật kỹ.
Không là bà Bạch Tần Chinh đặt , bất kể là ai, Đường Uyển đều cảm động.
Thứ mà phát hiện thì lẽ sẽ là một tai họa.
chỉ vì cô bệnh, họ chút sợ hãi mà đặt nó lên giường cô.
Đường Uyển giường suy nghĩ một lát, bây giờ cô tỉnh táo hơn nhiều so với ban ngày, nhưng bệnh vẫn khỏi, suy nghĩ chậm chạp.
Thứ chắc là đồ của bà Bạch, những gia đình bình thường sẽ đồ như thế .
Và những thứ như thời đại thể lưu thông thị trường, vì Tần Chinh kiếm từ chợ đen, thể là của bà Bạch.
bà Bạch đây từng rằng bà từng việc cho một gia đình quyền thế ở Kinh Thị, thể bà vật .
Chỉ là bà Bạch cất giấu thứ ở trong những năm qua, nếu chú của Tần Chinh chuyện thì chắc chắn sẽ để bà Bạch mang , nghĩa là chú hai Tần bà Bạch cất giấu đồ vật.
Phải rằng khi bà Bạch ở nhà chú hai Tần đây, chú hai Tần về cơ bản cướp sạch tài sản của bà Bạch.
Lúc đó Tần Chinh cũng ở nhà, ...
Đường Uyển giường suy nghĩ miên man, thậm chí cô còn nghĩ đến .
Chỉ là bỗng nhiên cảm thấy bà Bạch hẳn là một nhân vật truyền kỳ.
Đường Uyển mở mắt mơ mơ màng màng nghĩ , thậm chí thấy tiếng bước chân đang dần đến gần, cho đến khi cửa mở , một luồng khí lạnh tràn .
Đường Uyển đầu , là Tần Chinh .
Tần Chinh tay bưng một bát t.h.u.ố.c còn bốc nóng hổi, thấy Đường Uyển tỉnh thì trong mắt ít nhiều chút bất ngờ.
“Cô tỉnh , cảm thấy thế nào?” Tần Chinh một tay bưng t.h.u.ố.c một tay đóng cửa, chuyện với Đường Uyển giường.
“Khỏe hơn nhiều , bây giờ là mấy giờ ?” Đường Uyển thấy bên ngoài trời tối đen, tưởng ngủ hết, ngờ Tần Chinh còn đến.
“Chắc hơn chín giờ.” Tần Chinh đặt bát t.h.u.ố.c nóng hổi lên bàn để nguội.
Vì sợ gọi Đường Uyển dậy sẽ mất nhiều thời gian, Tần Chinh trực tiếp bưng bát t.h.u.ố.c nóng hổi đến, lúc vẫn uống .
Đặt t.h.u.ố.c xuống, Tần Chinh đưa tay sờ trán Đường Uyển: “Không sốt, là chuyện .”
Đường Uyển lúc nửa dậy, tựa đầu giường, bất động động tác của Tần Chinh.
Mèo Dịch Truyện
Tần Chinh thu tay về, thấy ánh mắt của cô, yên tâm sờ một nữa, miệng còn : “Sao thế , cũng sốt mà, sốt đến ngốc .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70my-nhan-da-ngoc-ga-cho-ac-ba-sinh-bao-boi/chuong-107.html.]
Thấy Đường Uyển bất mãn trừng mắt , Tần Chinh mới thu tay về, Đường Uyển chút biểu cảm thì hoạt bát hơn nhiều.
Tần Chinh cạnh giường Đường Uyển.
Ngay cả ánh nến cũng thể thấy rõ, sắc mặt Đường Uyển hơn nhiều so với ban ngày.
Tần Chinh lúc mới yên lòng.
Tuy ban đầu cơ thể Đường Uyển yếu ớt, thậm chí còn nhớ chuyện Đường Uyển say nắng ngay khi mới đến việc.
sống chung một thời gian dài như , Đường Uyển vẫn luôn khỏe mạnh, từng đau đầu sốt dù chỉ một chút, quên mất chuyện .
Cho đến khi Đường Uyển đột nhiên đổ bệnh hôm nay, mới nhớ , một yếu ớt như thì nên chăm sóc cẩn thận.
Mặc dù đây nghĩ đến quần áo mùa đông cho Đường Uyển, nhưng ngờ trời mới bắt đầu trở lạnh mà Đường Uyển đổ bệnh .
“Cái là đặt ?” Đường Uyển thấy Tần Chinh bên cạnh hồi lâu gì, liền đưa tay lấy chiếc ấm chườm nóng , ôm lòng.
Tần Chinh cúi đầu một cái, gật đầu.
“Trời lạnh, thứ cô sẽ dễ chịu hơn mùa đông.” Tần Chinh bàn tay trắng nõn của Đường Uyển đặt chiếc ấm chườm nóng, tạo thành sự tương phản rõ rệt với màu vàng ố của chiếc ấm, những ngón tay thon dài đặt lên , bỗng nhiên toát lên vẻ tiểu thư nhà giàu, đôi tay trông thật mềm mại.
Tần Chinh chỉ một cái dám nữa.
“Từ mà ?” Đường Uyển hỏi.
“Đồ cũ của bà nội, để ở chỗ khác, đây vẫn từng lấy , hôm nay bà nội đột nhiên nhớ thứ , nên bảo lấy về.” Tần Chinh cuối cùng cũng nhịn , đưa tay nắm lấy tay Đường Uyển.
Quả nhiên đúng như tưởng tượng, thịt tay mềm mềm, như xương .
Mặc dù cố gắng kiềm chế bản nghĩ đến những điều nên, Tần Chinh vẫn kiềm chế , xoa bóp tay Đường Uyển trong lòng bàn tay .
“Thứ bây giờ mang lắm, nhỡ khác thấy tố cáo thì …” Đường Uyển thực vẫn hiểu rõ rốt cuộc lúc những thứ gì là tuyệt đối giữ.
cái thì chắc là một trong đó, vì là thứ mà lao động nghèo khó nên .
“Không , bên cũng ai tới, hơn nữa để trong phòng cô, cũng sẽ khác .” Tần Chinh coi chuyện là to tát, dù thì ở đây quả thực hầu như ai tới.
Ngoại trừ La Anh và Đông Tử , thì chỉ mấy cô bạn tri thức thanh niên đến tìm Đường Uyển.
họ cũng sẽ trong phòng.
Hơn nữa thứ thường để trong chăn, chỉ cần Đường Uyển thể ngủ ngon ban đêm là .
“ vẫn thấy , nhỡ xảy chuyện như cháu trai chú hai Tần xông lấy đồ thì .” Đường Uyển vẫn nhớ dáng vẻ hai đứa trẻ đó xông thẳng bếp, khó mà tóm .
“Đừng lo, sẽ xảy chuyện như nữa .” Tần Chinh tự tin .
Đường Uyển dáng vẻ Tần Chinh chút nghi hoặc. Lần chú hai Tần tuy đến đưa vợ con , nhưng rõ ràng từ phong thái của ông thể thấy ông còn ý đồ khác.
Lúc Tần Chinh chuyện kiên quyết như .
“Có …?” Đường Uyển chần chừ, bây giờ cô phản ứng chậm.
Mặc dù tại Tần Chinh tự tin đến thế, nhưng trực giác mách bảo cô rằng Tần Chinh chắc chắn gì đó với gia đình chú hai Tần khi cô .