Xuyên Về Thập Niên 70, Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Ngược Tra Làm Giàu - Chương 908
Cập nhật lúc: 2024-10-22 06:08:00
Lượt xem: 92
Từ Yến đang ngồi ở trong sân trò chuyện với một người phụ nữ thời thượng xinh đẹp, cửa không khóa, cô gõ cửa. Từ Yến thấy cô thì hơi kinh ngạc, dù sao Đường Niệm Niệm rất ít khi chủ động đến nhà khác.
"Thịt chiên bột trong nhà."
Đường Niệm Niệm tiến vào sân, biếu thịt chiên bột.
"Cảm ơn nhé, từ rất xa đã ngửi thấy mùi thơm rồi, thịt chiên bột này nhìn là biết ngon.”
Từ Yến cười nhận thịt chiên bột, vào phòng bếp đổi sang một chiếc dĩa khác, cầm đĩa trống không ra.
Đường Niệm Niệm nhìn sang Hàn Anh, tùy ý hỏi: "Áo khoác cô mặc rất xinh đẹp, là mua ở đâu?"
Hàn Anh đang mặc một chiếc áo khoác màu trắng gạo, phối với quần jean, cách mặc đồ này rất thời trang, hơn nữa vóc người cô ấy đẹp, còn xinh đẹp, ăn diện thế này không thua minh tinh.
"Mua ở Dương Thành, chồng tôi tham gia quân ngũ bên Dương Thành, lúc đi thăm người thân mua." Hàn Anh cười nói.
"Áo khoác này đẹp quá, vừa hay thân thích của tôi làm việc ở Dương Thành, tôi sẽ bảo bọn họ mua cho tôi một chiếc.”
Đường Niệm Niệm tỏ vẻ rất có hứng thú với áo khoác này.
Từ Yến cũng động lòng, nói: "Có thể nhờ thân thích của cô cũng giúp tôi mua một chiếc hay không? Tôi đưa tiền cho cô.”
Sau đó hỏi Hàn Anh: "Chiếc áo khoác này bao nhiêu tiền?"
"Hình như ba mươi... ba mươi tám, tôi nhớ không rõ nữa, lúc ấy mua đồ hơi nhiều."
Vân Mộng Hạ Vũ
Ánh mắt Hàn Anh lóe lên chút bối rối, ấp úng.
Từ Yến không có sinh nghi, chạy về phòng lấy bốn mươi đồng, kín đáo đưa cho Đường Niệm Niệm, bảo: "Làm phiền thân thích của cô giúp tôi mua một chiếc, nếu tiền không đủ tôi sẽ bổ sung thêm, được không?"
"Được chứ, dù sao một chiếc cũng là mua, hai chiếc cũng là mua.”
Đường Niệm Niệm đồng ý ngay tắp lự, nhận bốn mươi đồng, nhưng cô vẫn không đi, lại hỏi chiếc túi Hàn Anh đeo: “Chiếc túi này của cô có kiểu dáng rất mới lạ, công ty bách hóa ở thành phố Thượng Hải không thấy được loại này, cô cũng mua ở Dương Thành?"
"Đúng, kiểu dáng bên Dương Thành nhiều hơn thành phố Thượng Hải, rất nhiều mẫu mã là lan truyền từ bên Hồng Kông."
Hàn Anh vô thức dời túi về sau, trong lòng có chút bất an.
"Chồng cô cũng là bộ đội? Sao cô không theo quân?"
Đường Niệm Niệm thay đổi thái độ thờ ơ ngày thường, trở nên rất thích nói.
"Cấp bậc của anh ấy chưa đạt tới điều kiện theo quân, tôi nghỉ sẽ đến bộ đội thăm anh ấy." Hàn Anh cười nói, nhưng trong lòng càng bất an.
"Tình cảm vợ chồng hai người thật tốt."
Đường Niệm Niệm ngồi xuống, bắt đầu trò chuyện cùng Hàn Anh, Từ Yến không xen vào được, trong lòng luôn cảm thấy có chỗ nào quái lạ.
Trước kia Đường Niệm Niệm chưa từng trò chuyện cô ta, làm sao hôm nay nhiệt tình như vậy, chẳng lẽ là sức hút con người của cô ta không bằng Hàn Anh?
"Cô muốn lên núi tìm nấm? Từ Yến đang mang thai mà, không tiện, tôi dẫn cô đi, vừa hay tôi muốn ăn nấm!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-908.html.]
Đường Niệm Niệm biết được Hàn Anh là cố ý tìm nấm, bèn chủ động xin đi.
"Người tôi rất nhẹ, có thể lên núi." Từ Yến có chút ghen tỵ, rõ ràng là bạn của cô ta, sao Đường Niệm Niệm này ngay cả bạn bè cũng cướp chứ.
"Vậy thì đi cùng nhau đi."
Đường Niệm Niệm rất hòa đồng, về nhà đổi giày, còn cầm theo rổ, tích cực hơn Hàn Anh chút.
"Quá làm phiền hai người!"
Trên đường đi Hàn Anh rất cảm kích, Từ Yến xem thường nói: "Khách khí cái gì, chúng ta là bạn bè mà."
"Dù sao tôi không có chuyện làm, một mình lười đi lên núi, có hai người làm bạn với tôi cũng tốt.”
Đường Niệm Niệm cười cười, ánh mắt lại nhìn Hàn Anh.
Trên đường đi người phụ nữ này luôn cầm theo túi, thỉnh thoảng lấy khăn lau mặt từ trong túi ra.
Đến sau núi thì phải đi qua quân doanh, còn có binh sĩ đang huấn luyện, Đường Niệm Niệm tụt lại phía sau, lạnh lùng nhìn Hàn Anh trước mặt, tần suất lau mồ hôi của người phụ nữ này đã tăng lên.
"Sao cô đổ nhiều mồ hôi như vậy?"
Đường Niệm Niệm cố ý hỏi.
"Người tôi hơi yếu, đi được một lúc là đổ mồ hôi, sau khi xuất viện thì càng yếu ớt." Hàn Anh cười khổ giải thích.
"Hồi trước Hàn Anh nằm viện vì thai ngoài tử cung, sức khỏe không tốt lắm." Từ Yến hỗ trợ giải thích.
"Thai ngoài tử cung rất nguy hiểm, chồng cô không trở về à?" Giọng điệu của Đường Niệm Niệm quan tâm.
"Anh ấy quá bận rộn, bận quá không có thời gian."
Hàn Anh cười khổ hơn, vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Gả cho người làm lính là như vậy, hưởng không được bao nhiêu phúc, chỉ có khổ ăn không hết." Từ Yến hậm hực nói.
Lục Quang Lượng cũng được xem là tốt, nhưng gần đây cũng bận rộn không thấy bóng dáng, việc làm trong nhà đều là cô ta làm, mệt c.h.ế.t cô ta.
Ba người đã đến phía sau núi, núi không cao, còn có không ít vườn rau, là các người vợ quân đội chịu khó trồng, ba người tìm một vòng ở trên núi, nhưng không tìm được nấm, đành phải thất vọng trở về.
"Đợi sau này mưa lại hái, khẳng định có nấm." Lúc xuống núi, Từ Yến an ủi.
"Được!"
Tâm trạng của Hàn Anh tốt lên rõ ràng, hơn nữa lúc trở về đã không lau mồ hôi nữa.
Chân núi có một nhánh sông, Đường Niệm Niệm đi đến bên người Hàn Anh, làm bộ trượt một chút, đẩy cô ấy vào trong sông, nước sông rất nông, chỉ tới bên hông cô ấy, nhưng cô ấy không biết bơi.
"Cứu mạng... A..."
Hàn Anh hoảng hốt mặt không còn huyết sắc, liên tục đạp nước.