Xuyên Về Thập Niên 70, Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Ngược Tra Làm Giàu - Chương 890
Cập nhật lúc: 2024-10-22 06:07:27
Lượt xem: 92
Lục Cân và Đông Cường đều run lên, lắc đầu như trống bỏi, cam đoan nhất định sẽ cố gắng ôn tập, thi vào đại học.
"Anh cả, anh ba, các anh có thi không?" Đường Niệm Niệm hỏi.
"Sang năm thi lại vậy, năm nay bọn anh đều không chuẩn bị."
Đương nhiên anh em Đường Kiến Quốc cũng muốn thi đại học, bọn họ đều đã tốt nghiệp trung học, lúc học tập thành tích cũng không tệ lắm, nếu có thể trở thành sinh viên, vậy sẽ làm rạng rỡ tổ tông biết bao!
"Ôn tập thì ôn tập, nhà máy cũng phải lo liệu." Đường Niệm Niệm không hề khách khí, còn bảo chú út cũng ôn tập chuẩn bị thi đại học.
"Chú không góp vui đâu, đi học đại học hết thì ai lo nhà máy, mọi người thi là được!"
Đường Mãn Đồng lắc đầu liên tục, mấy thứ anh ta đã học đã trả hết cho thầy cô rồi, bảo anh ta đi động vào sách vở tiếp còn không bằng lấy mạng của anh ta! Hơn nữa công việc bây giờ của anh ta rất không tệ, kiếm được cũng nhiều, tội gì phải thi lên đại học.
Đường Niệm Niệm cũng không ép buộc chú út thi, về sau có cơ hội vẫn có thể tiếp tục học chuyên sâu, đại học “xã hội” cũng có thể học được rất nhiều thứ.
Nhóm Đường Mãn Đồng lái xe đi.
Đường Niệm Niệm quay người vào phòng, nhà họ Lục sát vách mở cửa, mặt mũi tiểu đoàn trưởng Lục tràn đầy vui mừng đi ra, thấy cô còn chủ động chào hỏi, bước chân nhẹ như bay.
Thẩm Kiêu cũng phải đi làm, hiện tại anh nhận rất ít nhiệm vụ, phần lớn thời gian đều ở quân đội, công việc chủ yếu là luyện binh, người ta gọi là Diêm Vương Sống.
Các lính mới sợ nhất chính là Thẩm Kiêu, rơi vào trong tay anh, ít nhất phải bị lột một lớp da.
"Niệm Niệm, nhà anh sẽ về dọn, em đừng quan tâm!"
Lúc Thẩm Kiêu đi ra đã cố ý căn dặn, anh biết Đường Niệm Niệm ghét nhất là dọn nhà.
"Được!"
Lúc đầu Đường Niệm Niệm cũng không có ý định thu dọn, cô nhiều lắm là dọn chén rửa, rửa bàn, đổ rác, còn lại chờ Thẩm Kiêu trở về làm.
Nho đã rửa sạch còn thừa lại không ít, vừa hay hai đứa bé nhà Triệu Xuân Mai đi ngang qua cửa, Đường Niệm Niệm gọi hai đứa lại.
"Nho này mang theo đến trường học ăn đi!"
Đường Niệm Niệm dùng tờ tờ báo gói nho lại, kín đáo đưa cho hai anh em.
"Cảm ơn chị Đường."
Chu Hải Dương rất lễ phép, có điều cậu bé cố chấp gọi chị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-890.html.]
"Anh ba, cha nói phải gọi dì Đường." Em gái Chu Hải Tinh nhắc nhở anh trai, còn ngọt ngào nói: "Cảm ơn dì Đường."
"Chỉ lớn hơn anh bốn tuổi thôi, cứ gọi chị."
Chu Hải Dương nhỏ giọng phản kháng, gọi dì cậu bé không gọi được.
"Gọi dì, dì với cha mẹ các con ngang hàng!"
Đường Niệm Niệm xụ mặt, lẽ thẳng khí hùng chiếm lời từ bọn con nít.
"Dì Đường."
Cuối cùng Chu Hải Dương vẫn chịu khuất phục, ngoan ngoãn kêu một tiếng.
Đường Niệm Niệm hài lòng vỗ vỗ đầu cậu bé: "Ngoan, đi học đi!"
Nhờ phúc của Thẩm Kiêu, cô tuổi còn trẻ đã lên làm dì rồi, coi như không tệ!
Vân Mộng Hạ Vũ
"Tiểu Đường, cô lại cho bọn họ ăn? Hai đứa nhỏ này càng ngày càng thèm rồi!" Triệu Xuân Mai đi ra từ trong nhà, có chút ngượng ngùng.
Hai đứa con cứ ăn đồ của Đường Niệm Niệm, tình cảm này càng lúc càng nợ nhiều.
"Ăn nho để thừa, lúc đầu định vứt."
Đường Niệm Niệm không nói lời thật, vốn là muốn cho Bách Tuế với Phúc Bảo ăn, nhưng nếu như ăn ngay nói thật, hình như có chút không tốt lắm.
Thật ra một tháng theo quân này, cô đã thay đổi không ít, chí ít biết nói chuyện hơn trước kia rồi.
Triệu Xuân Mai cười nói: "Nhờ hồng phúc của em, Hải Dương Hải Tinh nhà chị được ăn không ít đồ vật hiếm lạ, để chị dùng tiền đi mua, chị sẽ không nỡ.”
"Em cũng ăn của nhà chị rất nhiều, bánh bao ngọt chị làm Thẩm Kiêu rất thích ăn."
Đường Niệm Niệm cười cười, chuẩn bị trở về phòng ngủ trưa.
Triệu Xuân Mai rất có mắt nhìn, biết cô vào giờ này sẽ muốn ngủ trưa, bèn về nhà mình, dự định bao thêm ít sủi cảo, buổi tối sẽ mang sang.
Đường Niệm Niệm ngủ một giấc, tỉnh, trời đã hơi tối, Thẩm Kiêu còn chưa trở lại, cô nằm trên ghế nằm, quấn chặt tấm chăn, ngẩn người, sau khi thức giấc cô phải đờ người một lúc mới có thể dần dần tỉnh táo.
"Tiểu Đường, cô đã tỉnh rồi!"
Triệu Xuân Mai bò nhoài trên tường cười, bà ta đã nhìn mấy lần, Tiểu Đường này ngủ thật là ngon, hâm mộ c.h.ế.t bà ta rồi.