Xuyên Về Thập Niên 70, Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Ngược Tra Làm Giàu - Chương 836
Cập nhật lúc: 2024-10-21 11:53:44
Lượt xem: 80
Đường Niệm Niệm đứng lên tạm biệt, hiện tại mới đến tháng tám, thời điểm Bào Liên Sinh bị bắt đi là thượng tuần tháng tám, chính là mấy ngày này rồi.
Cô chưa nói là sẽ xảy ra chuyện bắt cóc, phỏng chừng nói ra Bào Liên Sinh cũng sẽ không tin, còn không bằng đi theo tên xui xẻo này, đến lúc đó diệt bọn bắt cóc luôn là xong.
"Cô Đường, cô nhớ nói với lãnh đạo của cô là hai thuyền vật tư tôi gửi qua đó đều là đồ tốt đỉnh của đỉnh đấy."
Bào Liên Sinh đưa cô ra ngoài, còn cứ nhắc mãi không ngừng.
"Nhất định sẽ nói mà, ông chủ Bào yên tâm."
"Ờ thì. . . . . ."
Bào Liên Sinh tạm dừng một chút, rốt cục vẫn nói ra mục đích của ông ấy: "Cô nhớ bảo với lãnh đạo, đến lúc thị trường nội địa mở ra, có chuyện gì tốt nhất định phải nghĩ đến tôi trước nhé, tôi đối với quốc gia tuyệt đối là toàn tâm toàn ý, soi khắp núi sông, trời trăng tỏ tường, trời đất chứng giám, thi gan cùng tuế nguyệt. . . . . ."
"Biết rồi biết rồi, tấm lòng của ông chủ Bào đối với quốc gia còn thật hơn kim cương, tôi nhất định sẽ truyền đạt đầy đủ tới lãnh đạo, ông cứ yên tâm đi, chỉ cần thị trường nội địa vừa mở ra, ông chủ Bào chắc chắn sẽ ăn được miếng thịt đầu tiên."
Đường Niệm Niệm cắt ngang lời ông ấy, nói gì mà sến sẩm quá, cô hiểu ý Bào Liên Sinh, vật tư không thể quyên góp không công, phải kiếm lại một chút lợi ích mới được, phải trấn an cho ông ấy yên tâm.
Giai đoạn đầu cải cách mở cửa, làn sóng những người quay về nội địa đầu tư kia chỉ cần không tự tìm đường chết, về cơ bản đều ăn được miếng thịt đầu tiên, Bào Liên Sinh làm buôn bán vô cùng khôn khéo, tầm nhìn đầu tư nhanh- độc- chuẩn, còn tránh xa cờ bạc, rượu chè, gái gú, tiền kiếm được gần như chỉ vào không ra, chỉ cần tránh được vụ bắt cóc kia, nhất định sẽ phát đại tài.
Bào Liên Sinh cười như hồ ly ăn được thịt, đa sầu đa cảm kêu lên: "Niệm Niệm, về sau bác gọi con là Niệm Niệm nhé, chúng ta như người một nhà, con gọi bác là bác Bào là được rồi, bác còn lớn hơn cha con mấy tuổi, gọi là bác vừa chuẩn."
Vân Mộng Hạ Vũ
Tâm trạng Bào Liên Sinh tốt, cả tiếng địa phương cũng phun ra rồi, còn muốn làm thân thích với Đường Niệm Niệm.
"Bác Bào."
Đường Niệm Niệm cũng không khách khí, chỉ cần Bào Liên Sinh lại quyên thêm một thuyền vật tư, kêu cha cũng không vấn đề gì.
"Ừ!"
Miệng Bào Liên Sinh ngoác đến tận mang tai, mắt cũng híp lại, cực kỳ hưng phấn lấy ra một cái bao lì xì từ túi áo, nhét qua đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-836.html.]
"Về sau chính là người nhà rồi, rảnh nhớ ghé về nhà ăn cơm nhé!"
Ngữ khí của Bào Liên Sinh thân thiết hơn không ít, tự mình đưa cô đến cổng chính, làm cho nhóm người hầu đều thầm thắc mắc trong lòng, trong nhà đã tiếp không ít khách quý, nhưng chưa từng có ai được lão gia hạ mình đưa đến tận cửa đâu đấy.
Cái cô Đường này thân phận không tầm thường nha!
Nhóm người hầu giỏi nhất là nâng cao đạp thấp, thái độ của chủ nhân vô cùng quan trọng, ngày sau bọn họ sẽ càng thêm lễ độ cung kính với Đường Niệm Niệm, cũng không dám chậm trễ chỗ nào.
Đường Niệm Niệm rời khỏi nhà họ Bào, lái xe trở về nhà, còn chưa ngồi nóng chỗ điện thoại đã reo rồi, là Đặng Mạt Lỵ gọi tới.
"Niệm Niệm, hiện tại chị có rảnh không? Gần đây tôi đang học làm bánh, mới vừa nướng được mẻ bánh cookies, mang cho cô nếm thử nhé?"
"Tới đây đi."
Đường Niệm Niệm đi tắm rửa, tóc còn chưa kịp sấy, Đặng Mạt Lỵ đã mang theo bánh cookies đến bái phỏng rồi.
"Bánh cô nướng?"
Đường Niệm Niệm cầm miếng bánh cookies lên ăn thử, hương vị rất ngon, tuyệt đối không phải tay nghề của cô gái này.
"Đầu bếp nữ nướng đấy, tôi không đủ kiên nhẫn học cái này."
Đặng Mạt Lỵ ăn ngay nói thật, nướng bánh cookies chỉ là lấy cớ thôi.
"Lão già nhà cô bảo cô tới à?"
Đường Niệm Niệm lại lấy miếng bánh nữa lên gặm, nhìn thấu mục đích của Đặng Mạt Lỵ.
Gần đây cô và Bào Liên Sinh hay qua lại, Đặng Trường Quang khẳng định ngồi không yên.
"Cái gì cũng không thể gạt được chị, chính là ông nội tôi bảo tôi tới đấy, chị và ông chủ Bào lui tới thường xuyên, lòng ông nội ngứa ngáy, muốn biết hai người nói chuyện gì, lại không thể bỏ hết mặt mũi đi hỏi chị nên tôi xung phong nhận việc tới đây tìm hiểu tin tức."
Đặng Mạt Lỵ cũng không chút giấu diếm, một là cô ấu không muốn lừa gạt ân nhân cứu mạng, hai là cô ấy không nắm chắc có thể đã lừa gạt được không, bản lĩnh của Đường Niệm Niệm lớn hơn cô ấy.