Xuyên Về Thập Niên 70, Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Ngược Tra Làm Giàu - Chương 807
Cập nhật lúc: 2024-10-21 11:51:35
Lượt xem: 117
Mặc kệ Đường Trường Phong kêu rên như thế nào, dù sao Mục Anh Liên vẫn quyết tâm không hé miệng, anh ấy đành phải bị ép chấp nhận, vẻ mặt cầu xin ăn hết bữa sáng, tránh cho một hồi đói bụng, anh đã không có tiền mua đồ ăn.
Đường Trường Phong vò vò mười mấy đồng trong túi, tối hôm qua đón xe còn thừa, không khỏi mừng thầm, may mắn còn có chút tiền.
Hôm nay Đường Niệm Niệm dự định đi thuê một nhà kho, lấy máy tiện ra, mấy chuyện này đều dễ làm, hiện tại phiền phức nhất là chở về như thế nào, vận chuyển đường thủy bên Hồng Kông đều là nhà họ Bào thầu, cô dự định đi tìm nhà họ Bào hiệp thương. Có điều cũng không vội, bên trên cho cô và Thẩm Kiêu hai tháng, thời gian rất dư dả.
Đường Niệm Niệm thăm dò được người chưởng quản nhà họ Bào tên là Bào Liên Sinh, làm người hà khắc, còn cực kỳ keo kiệt, mặc dù rất có tiền, nhưng một đồng tiền cũng phải tách ra thành ba phần mà tiêu, hơn nữa rất khắc nghiệt với người bên cạnh, hảo cảm với người khác cực kỳ tệ.
Có điều Bào Liên Sinh là hiếu tử, ông ta đối xử với mình, vợ và con cái đều rất keo kiệt, duy nhất chỉ có đối xử với mẹ già là cực kỳ hiếu thuận, thậm chí bỏ ra một món tiền khổng lồ cho mẹ già tu kiến phật đường, còn xin cao tăng tới nhà giảng kinh cho mẹ già.
Đường Niệm Niệm thăm dò được, bà cụ của nhà họ Bào ít giao du với bên ngoài, mấy năm gần đây gần như chưa từng lộ diện, Bào Liên Sinh cũng sống giống như ẩn cư, rất ít xuất hiện trước công chúng, bởi vì mười năm trước Bào Liên Sinh từng bị bắt cóc, suýt chút bị giết. Cuối cùng là bảo vợ bỏ ra một trăm triệu tiền chuộc, bấy giờ mới cứu được mạng của Bào Liên Sinh, nhưng Bào Liên Sinh đau lòng đứt ruột, còn mắng vợ quá ngu, không nên giao tiền rốp rẻng thế, sẽ để cho bọn cướp cảm thấy tiền của nhà họ Bào rất dễ chiếm được, để lại mầm tai vạ.
Từ khi bị bắt cóc, Bào Liên Sinh cũng rất ít khi lộ diện, ra vào đều có vệ sĩ đi theo, ngay cả bọn chó săn ưu tú nhất Hồng Kông cũng không tìm được bóng dáng của ông ta.
"Phải nghĩ biện pháp gặp Bào Liên Sinh một lần mới được."
Đường Niệm Niệm nói thầm. Chỉ khi Bào Liên Sinh đồng ý rồi mới có thể phái thuyền cho cô.
Hiện tại Hồng Kông vẫn là do nước Anh quản lý, thuyền đến đất liền bị quản chế rất nghiêm ngặt, chỉ có thể lén vận chuyển. Đội tàu nhà họ Bào khổng lồ mới có năng lực vận chuyển máy tiện an toàn không tổn hao đến thành phố Thượng Hải.
Cô cũng có thể bỏ máy tiện vào không gian, sau khi đến thành phố Thượng Hải thì lấy ra, nhưng thế này sẽ làm lộ không gian, Đường Niệm Niệm cũng không dám khinh thường quốc gia.
Bào Liên Sinh còn chưa gặp được, Đặng Mạt Lỵ đã chủ động muốn gặp mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-807.html.]
"Chị Đường, tôi có một vụ làm ăn, chị có muốn làm hay không?"
Đặng Mạt Lỵ không có vòng vo, cô ấy đi thẳng vào vấn đề.
"Vụ làm ăn gì?" Đường Niệm Niệm hơi hứng thú.
"Cược đua ngựa, em biết nội tình, ngựa số ba là quán quân dự định, nhưng được chú ý nhất là ngựa số năm và ngựa số hai, rất nhiều người đều mua hai con ngựa này, chỉ cần chị Đường mua số ba, nhất định có thể kiếm được một món hời, hiện tại tỉ lệ đặt cược đã đạt đến một ăn bảy!" Đặng Mạt Lỵ chậm rãi nói.
Đường Niệm Niệm càng hứng thú, hỏi: "Sao cô biết ngựa số ba là quán quân dự định? Tôi nhớ số ba này là bị ngó lơ nhất?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô cầm một tờ báo chí trên bàn lên, vừa khéo trong báo có giới thiệu cuộc đua ngựa kỳ sau, ngựa số ba nhìn thường thường không có gì lạ, thậm chí có chút gầy yếu, không thể so sánh với ngựa số năm, số hai có da lông bóng loáng cường tráng cao lớn.
"Ông nội của tôi là một trong những nhà cái, lúc ông ấy gọi điện thoại với người khác đã bị em nghe được."
Đặng Mạt Lỵ không chút giấu diếm, việc làm ăn của Đặng Trường Quang có rất nhiều vụ không thể lộ ra ngoài sáng. Sàn quyền anh ngầm, Đặng Trường Quang cũng có một chút cổ phần, còn có hộp đêm và sòng bạc.
"Cô không sợ đến lúc đó bị điều tra ra, ông nội của cô sẽ trách cứ cô?"
"Cùng lắm chỉ là ghét tôi hơn thôi, rận quá nhiều thì không ngứa!"
Đặng Mạt Lỵ cười khẩy, sự yêu thương rẻ rúng của người nhà họ Đặng cô ấy không có thèm, còn không bằng kiếm tiền. Chờ đếnk hi có một khoản tiền, đủ cho em trai chữa bệnh, đủ cho cô ấy sinh sống ba năm với em trai, cô ấy sẽ dẫn em trai rời khỏi nhà họ Đặng, cô ấy có tay có chân có đầu óc, đi đâu cũng có thể sống rất tốt, không cần tiếp tục nhìn ánh mắt khinh miệt của người nhà họ Đặng nữa.
"Cô muốn có lợi gì?”
Đường Niệm Niệm cười, cô thật sự là càng ngày càng thích tính cách của Đặng Mạt Lỵ, thật hợp khẩu vị của cô.