Xuyên Về Thập Niên 70, Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Ngược Tra Làm Giàu - Chương 559
Cập nhật lúc: 2024-10-19 08:54:22
Lượt xem: 137
Lúc Thẩm Chí Viễn nhận được tin Thẩm Bằng đã c.h.ế.t là vào hôm sau.
Nông dân chăn dê phát hiện ra t.h.i t.h.ể của Thẩm Bằng, sau đó báo án.
Thẩm Chí Viễn vô cùng vui vẻ, dù ông ta là người chủ nghĩa duy vật nhưng lại cảm thấy chắc chắn ông trời đã ra tay từ trong bóng tối, nếu không ông ta còn chưa ra tay, ba đứa con hoang kia đã lần lượt c.h.ế.t hết rồi?
Vân Mộng Hạ Vũ
Mới có nửa tháng đã c.h.ế.t hết sạch, đúng là hả giận!
Thẩm Chí Viễn muốn đi tìm Thẩm Kiêu, ba đứa con hoang kia đều đã c.h.ế.t hết, Phó Bạch Lan cũng bị ông ta đưa tới nông trường chịu khổ, ông ta đã trút giận thay cho Thẩm Kiêu, Tiểu Kiêu chắc sẽ không oán giận ông ta nữa đâu nhỉ?
Ông ta còn kêu thím Trương dọn phòng cho Thẩm Kiêu, phòng của Thẩm Bằng và Thẩm Ưng đã được sửa lại, sau này trong nhà chỉ có ông ta và Tiểu Kiêu ở, về phần con bé nông thôn kia, ông vẫn muốn phản đối.
Nhưng Tiểu Kiêu là con trai duy nhất của ông ta, gia thế cũng không thấp, nhất định phải tìm người vợ môn đăng hộ đối, con bé nông thôn đó không xứng với nó!
Thẩm Chí Viễn cẩn thận chuẩn bị xong, đang định tới nhà nghỉ đưa Thẩm Kiêu về nhà, nhưng ông ta còn chưa kịp khởi hành đã có hai người đứng ở cửa với nét mặt nghiêm túc, họ lấy giấy tờ của mình ra, là người của ngành kiểm tra kỷ luật mà các cán bộ sợ nhất.
“Đồng chí Thẩm Chí Viễn, theo chúng tôi đi một chuyến!”
“Xin hỏi tôi đã phạm pháp gì? Tôi xưa nay cẩn thận, cần cù chăm chỉ, tại sao lại muốn dẫn tôi đi?” Thẩm Chí Viễn luống cuống.
“Vợ trước của ông Phó Bạch Lan đã dùng danh nghĩa của ông để thu mười mấy vạn hối lộ, đây là sổ sách của cô ta, xin hãy phối hợp với công việc của chúng tôi!”
Nhân viên công tác lấy sổ sách của Phó Bạch Lan ra, đúng là sổ sách mà Thẩm Kiêu đã tự mình đưa trước đó, còn tiện thể từ thân với Thẩm Chí Viễn.
Sắc mặt của Thẩm Chí Viễn trắng toát, mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán, thật ra những việc Phó Bạch Lan làm, đa số ông ta đều biết hết, nhưng ông ta vẫn mở một mắt nhắm một mắt, dù sao thu nhập trong nhà đúng là đã được cải thiện.
Hơn nữa ông ta cũng không ngờ Phó Bạch Lan lại to gan như vậy, thu tới mười mấy vạn, con khốn kia thật đáng chết!
“Tôi không biết, tôi thật sự không biết, tôi và Phó Bạch Lan đã ly hôn, những việc này đều do cô ta làm, một đồng tiền tôi cũng không thấy, đồng chí, những điều tôi nói đều là thật, tôi thật sự bị oan mà…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-559.html.]
Thẩm Chí Viễn nôn nóng giải thích, ông ta còn trẻ, tương lai rộng mở, tuyệt đối không thể có chút vết đen nào.
“Phó Bạch Lan chỉ phụ trách lấy tiền, mọi chuyện đều là ông làm, Thẩm Chí Viễn, ông chỉ biết nói mấy câu chối bỏ thôi à? Hơn nữa trong lòng ông cũng biết rõ tiền lương mỗi tháng của mình, sinh hoạt của nhà ông cao hơn rất nhiều so với tiền lương của ông, trong lòng ông không tính toán ra được sao?”
Nhân viên công tác trào phúng nhìn ông ta, đã nhìn rõ ông ta đang giả vờ hồ đồ, sao có thể không biết được chứ?
Cuối cùng Thẩm Chí Viễn cũng bị mang đi, thứ chờ đợi ông ta chính là sự phán xét của pháp luật.
Thím Trương đuổi theo, nhìn thấy bóng lưng chật vật của Thẩm Chí Viễn, sau đó nhìn về phía nhà họ Thẩm trống rỗng, lẩm bẩm nói: “Phải tìm nhà mới rồi, hầy!”
Bà ấy còn định ở nhà họ Thẩm kiếm đủ tiền trợ cấp dưỡng lão đây, thật xúi quẩy!
Những chuyện của nhà họ Thẩm, hôm sau Đường Niệm Niệm đã biết, cô và Thẩm Kiêu về nhà họ Thẩm, nhà này là của Thẩm Chí Viễn, Thẩm Kiêu là con trai ruột của ông ta, dù đã từ thân nhưng quay về vẫn là chuyện đương nhiên.
“Tiểu Kiêu, cuối cùng cháu cũng quay về, trong nhà xảy ra chuyện lớn, Thẩm Bằng, Thẩm Ly, Thẩm Ưng, bọn họ đều đã chết, cha cháu cũng bị bắt đi, cháu… Phó Bạch Lan kia đã bị mang tới nông trường, thím còn định về nhà đây, cháu quay về là tốt rồi, chìa khóa đưa cho cháu, thím đi đây!”
Thím Trương nói vài ba câu đã kể xong những chuyện gần đây của nhà họ Thẩm, bà ấy thở dài một hơi, thật ra bà ấy còn muốn nói, có phải nhà họ Thẩm đã đụng phải tà ma gì không, bằng không chỉ ngắn ngủi nửa tháng, đã cửa nát nhà tan rồi?
Phi phi phi, còn Thẩm Kiêu ở đây mà, đại cát đại lợi!
Thím Trương muốn đưa chìa khóa cho Thẩm Kiêu, bà ấy định về nhà ở một quãng thời gian.
“Sau khi về nhà thím có quay về Bắc Kinh không?” Đường Niệm Niệm hỏi.
“Về chứ, có lẽ vẫn sẽ làm nghề cũ, kiếm tiền dưỡng lão.” Thím Trương cười nói.
Bà ấy không biết làm gì cả, chỉ biết làm bảo mẫu, bà ấy cũng không quen ở nhà, dù sao đã sống ở Bắc Kinh được mười mấy năm.
“Vậy thím có muốn đến Thượng Hải với chúng cháu không? Thẩm Kiêu nói bình thường thím hay chăm sóc anh ấy, thím nấu cơm cũng ngon nữa.” Đường Niệm Niệm cười hỏi.