Xuyên Về Thập Niên 70, Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Ngược Tra Làm Giàu - Chương 525
Cập nhật lúc: 2024-10-18 20:48:32
Lượt xem: 99
Tim Minh Chấn Hưng đập thình thịch, vội vàng đáp lời: “Đường Niệm Niệm tới Thượng Hải rồi ư? Tôi không hay biết gì!”
“Chấn Hưng, cậu lừa tôi!” Giọng điệu của Chu Hồng Xương trở nên dọa nạt.
“Tôi lừa ngài làm gì chứ, tôi từng gặp cái cô Đường Niệm Niệm này một lần, thật sự không quen thân, sao tự dưng ngài lại hỏi tới cô ấy vậy?” Minh Chấn Hưng cười khan mấy tiếng rồi cất tiếng cười ha ha nhưng trong lòng lại như gióng trống.
Chẳng lẽ cái c.h.ế.t của Chu Tư Khiết thật sự có liên quan tới Đường Niệm Niệm?
Còn cả chuyện Chu Tư Nhân phát điên, cái c.h.ế.t của Chu Tư Minh, có phải cũng có liên quan tới cô gái này hay không?
Trong lòng Minh Chấn Hưng lấy làm căng thẳng, càng nghĩ càng cảm thấy Đường Niệm Niệm bị tình nghi khá lớn, lúc Chu Tư Nhân mất tích đã từng cùng ăn cơm với Đường Niệm Niệm.
Chuyện xảy ra với Chu Tư Minh ở Đường Thôn chính là ở quê cũ của Đường Niệm Niệm.
Hôm nay Đường Niệm Niệm tới quân khu thì Chu Tư Khiết bị trúng độc chết.
Cũng trùng hợp quá rồi đấy chứ?
Biểu cảm của Minh Chấn Hưng trở nên nghiêm túc, cô gái Đường Niệm Niệm này không đơn giản, phụ lòng ông ấy ngày trước còn cảm thấy cô gái này dịu dàng phóng khoáng.
Còn cả cái tên Tề gì đó nữa, bộ đội đã đến điều tra rồi nhưng sau cùng lại không có được gì, bây giờ xem ra cái tên họ Tề đó không hề vu oan cho Đường Niệm Niệm.
Ông ấy bắt nhạn mấy chục năm nhưng lại để cô gái này qua mắt, hơi thú vị đấy!
Tuy Minh Chấn Hưng có nghi ngờ nhưng không hề biểu hiện ra ngoài, vẫn tiếp tục nói lan man cành mẹ đẻ cành con với Chu Hồng Xương, nhận định cái c.h.ế.t của Chu Tư Khiết là chuyện ngoài ý muốn, bây giờ Chu Hồng Xương có lòng nhưng bất lực, vốn dĩ cơ thể không chống đỡ nổi nên chỉ đành không cam tâm cúp điện thoại.
“Gọi Thẩm Kiêu đến đây cho tôi, còn cả bạn gái của cậu ta nữa!” Minh Chấn Hưng kêu cảnh vệ đi gọi người, ông ấy phải hỏi cho ra lẽ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-525.html.]
Nửa giờ đồng hồ sau, viên cảnh vệ quay lại báo cáo rằng: “Báo cáo, Thẩm Kiêu và bạn gái đã ra ngoài rồi!”
“Bảo cậu ta lúc quay về thì tới một chuyến, dẫn cả bạn gái!”
“Vâng!” viên cảnh vệ to giọng đáp.
Minh Chấn Hưng cũng không hề nhàn rỗi, ông ấy phải sắp xếp hậu sự cho Chu Tư Khiết, bây giờ thời tiết nóng bức nên t.h.i t.h.ể không để không được, phải sắp xếp hỏa táng.
Khi trời sắp tối, Chu Tư Khiến đã biến thành một lọ tro cốt.
Điện thoại của Chu Hồng Xương cũng gọi đến, trước đó ông ta lại ngất đi, vừa mới tỉnh lại bèn vội vàng gọi điện thoại tới: “Chấn Hưng, chớ hỏa thiêu t.h.i t.h.ể của Tư Khiết, phải để pháp y khám nghiệm!”
Trên t.h.i t.h.ể của cháu gái chắc chắn có thể tìm thấy điểm nghi vấn, Chu Hồng Xương cũng vừa mới nghĩ ra, sau khi bản thân ông ta đổ bệnh thì đầu óc vẫn luôn mơ mơ hồ hồ, rất nhiều việc đều không suy xét thỏa đáng, phải qua một lúc lâu mới nghĩ ra được.
“Tôi vừa nhận tro cốt của Tư Khiết rồi, thời tiết nóng bức của Thượng Hải mà để lâu không được, cựu lãnh đạo, xin ngài bớt đau buồn, cái c.h.ế.t của Tư Khiết thật sự là chuyện ngoài ý muốn, ở Bắc Kinh không có hoa trúc đào, cô bé trông thấy hoa đẹp thì không nén nổi lòng hái xuống hút mật hoa, chuyện chỉ là như thế, Minh Tuệ nhà tôi bây giờ vẫn còn thường xuyên hái hoa hút mật ăn!”
Tuy ngoài miệng Minh Chấn Hưng nói như thế nhưng trong lòng lại thấy vui vạn phần, may mà ông ấy thiêu nhanh, nếu không thì lão già này lại vần vò nửa ngày, lãng phí thời gian của ông ấy.
Cái c.h.ế.t của Chu Tư Khiết là việc ngoài ý muốn, không hề có nguyên nhân nào khác, đây chính là kết quả tốt nhất.
“Ai bảo cậu thiêu hả? Đã được tôi cho phép chưa? Minh Chấn Hưng cậu gan to quá đấy, khụ khụ khụ khụ…”
Vân Mộng Hạ Vũ
Chu Hồng Xương tức đến nỗi ho hắng liên thanh, rồi lại phun ra một ngụm m.á.u đen, sức lực để mắng chửi cũng không còn.
Dáng vẻ của ông ta bây giờ cực kỳ khác so với hồi ở Đường thôn, tóc tai bạc hết, trên mặt đều là nếp nhăn còn có rất nhiều vết đồi mồi, không còn tinh thần sức lực gì.
Minh Chấn Hưng đưa ống nghe ra xa một chút, ông ấy còn trợn mắt, không thiêu thì chả lẽ để t.h.i t.h.ể bốc mùi trong bệnh viện à?
Nếu không phải nể tình Chu Hồng Xương từng lãnh đạo ông ấy một thời gian thì ông ấy cũng lười quản cái chuyện rách nát này!