Xuyên Về Thập Niên 70, Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Ngược Tra Làm Giàu - Chương 444
Cập nhật lúc: 2024-10-18 06:10:24
Lượt xem: 183
Cửu Cân trông như cà tím tắm sương lập tức giống như được tưới nước linh tuyền, mặt mày tức khắc rạng rỡ, Cửu Cân cầm chặt một đồng, khuôn mặt nhỏ cười tươi như hoa, ôm chặt lấy cánh tay của Đường Niệm Niệm, làm nũng: “Chị hai ơi, em thích chị nhất.”
“Em chỉ thích tiền thôi!”
Đường Niệm Niệm búng lên trán cô bé, cười mắng.
Đường Cửu Cân cười hì hì chạy đi, muốn đi cất tiền, không thể để bà và mẹ cướp nữa.
Trời tối mịt, người trong thôn đều đã ngủ.
Đường Niệm Niệm thay đồ đen, lên núi.
Trên trời, mây đen mù mịt, sà xuống cực thấp, trên núi cũng rất ngột ngạt, có cảm giác hơi khó thở, sắp mưa lớn rồi.
Đường Niệm Niệm lấy áo mưa trong không gian ra mặc, chạy lên hang động trên đỉnh núi, nằm sấp xuống lắng tai nghe.
Tốc độ của đám người Chu Tư Minh cũng khá ổn, năm ngày đào được bảy tám mét, dựa theo tốc độ này, qua ba bốn ngày nữa là có thể ra ngoài.
Nhưng tiếc thật, gặp phải cô!
Đường Niệm Niệm lấy máy xúc đất trong không gian ra, vào buồng điều khiển, ngồi đợi giông tố kéo tới.
Trong hang động.
Chu Tư Minh giống như xác chết, mất hình tượng nằm dưới đất, mặt mày xanh trắng, hai mắt không chút ánh sáng, anh ta sắp c.h.ế.t đói rồi.
Sau hai ngày chịu đựng, thói kiêu kỳ và ở sạch của anh ta đều đã suy sụp, mùi tanh của đất không thể nào so với cơn đói khát, thật ra không thiếu nước, nhưng không có thứ căn.
Một bọc bánh quy be bé kia đã sớm ăn sạch, trong hang động còn không tìm thấy nổi một con chuột, tám người bọn họ đói tới nỗi sắp ăn đất.
“Đói quá... Cho tôi ăn gì đi...”
Chu Tư Minh nằm thành hình chữ X, lẩm bẩm.
Hình như anh ta ngửi thấy mùi thịt nướng thơm ngào ngạt, thơm quá đi!
Chu Tư Minh cầm lòng không đậu mà hé miệng, muốn cắn một miếng thịt nướng, nhưng sau khi cắn mới phát hiện là không khí, vừa rồi chỉ là ảo giác, hoàn toàn không có thịt nướng.
Tình hình của những người khác cũng không tốt lắm, nhưng sáu thuộc hạ vẫn tốt hơn đôi chút, bọn họ từng được huấn luyện đặc biệt, sức nhịn đói mạnh hơn người thường.
Nhưng năm ngày qua bọn họ đã làm việc không ngừng nghỉ, thể lực tiêu hao nghiêm trọng, còn không có đồ ăn bổ sung, cơ thể cũng suy sụp.
Tám người đều nằm dưới đất giống như chết.
Liễu Kháng Nhật là người thảm nhất, ông ta chưa từng lao động chân tay, năm ngày qua không được ăn, chỉ có thể uống nước, còn phải làm việc nặng như vậy, ông ta không chịu nổi.
Ý thức của ông ta dần trở nên mơ hồ, thậm chí không còn sức để giơ tay lên.
“Ông ta bị sốt rồi!”
Có thuộc hạ nhận ra Liễu Kháng Nhật có gì đó không ổn, duỗi tay sờ lên trán ông ta, nóng bừng, tình hình rất nguy cấp.
“Cứu, cứu tôi... Cứu tôi... Cầu xin cậu...”
Liễu Kháng Nhật biết bản thân không ổn lắm, nhưng ông ta không muốn chết, nhà họ Liễu vẫn chưa Đông Sơn tái khởi, vẫn chưa được thăng chức, ông ta vẫn chưa trở thành người đứng trên ngàn người, ông ta không cam tâm!
“Có gì ăn không... Đói quá... Cho tôi ăn gì đi...”
Chu Tư Minh mơ màng nói, còn l.i.ế.m môi, sau đó một chất lỏng ngọt lành chảy vào miệng, anh ta tham lam mút lấy, giống như uống rượu ngon.
Sau khi điên cuồng húp một hồi, Chu Tư Minh lấy lại tinh thần, mở to mắt, giọng cũng lớn hơn một chút.
“Mấy người tìm được gì ăn rồi hả?”
Chu Tư Minh mặt mày hớn hở, trong bóng tối nên không thấy được Liễu Kháng Nhật nằm bên cạnh, mặt mày trắng bệch đã tắt thở.
“Cậu cả, đừng nói chuyện, hãy giữ sức.”
Các thuộc hạ không nhúc nhích, dựa trên vách hang, nhắm mắt tĩnh dưỡng.
Chu Tư Minh nghẹn họng, không vui, những người này ngày càng thiếu tôn trọng anh ta.
“Đùng...”
Bên ngoài vang lên tiếng sấm, hang cũng rung lên.
Sáu thuộc hạ lập tức đứng dậy cảnh giác, trực giác bọn họ mách bảo không ổn, nhất định sẽ xảy ra chuyện.
“Đùng...”
Lại một tiếng sấm nữa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hang động chấn động dữ dội, vô số hòn đá lớn bé lăn xuống.
“Đi mau!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-444.html.]
Phản ứng của sáu tên thuộc hạ cũng nhanh, loạng choạng chạy tới chỗ Chu Tư Minh, muốn đỡ anh ta chạy trốn, nhưng Chu Tư Minh đã không còn sức nên toàn dựa vào bọn họ chống đỡ.
Mọi người đều không còn sức lực, cứ tiếp tục như vậy, đá rơi ngày càng nhiều giống như mưa, lập tức chôn vùi Liễu Kháng Nhật.
Chương 445 -
“A… Đau quá…”
Chu Tư Minh chợt kêu lên thảm thiết, một tảng đá nện trên đầu anh ta, ngay lập tức m.á.u chảy ồ ạt, sau đó rơi vào hôn mê.
Cũng khiến cho sáu tên cấp dưới ngã lăn trên đất.
“Ầm…”
Tiếng sấm vang lên liên tục không ngừng, trong hang giống như đang bị động đất, đá rơi xuống ngày càng nhiều.
Sáu tên cấp dưới cũng bị thương, nhưng bọn họ phản ứng nhanh, đã tránh đi những chỗ quan trọng, Chu Tư Minh cũng không bị thương nghiêm trọng.
Bọn họ đỡ lấy Chu Tư Minh, vất vả chạy trốn, những hòn đá nhao nhao rơi trên đỉnh đầu rồi nện trên người họ, nhưng bọn họ vẫn không buông tay.
Nếu Chu Tư Minh không thể sống quay trở lại Bắc Kinh, bọn họ cũng không sống nổi, người thân trong nhà cũng sẽ bị vạ lây.
Sáu người mang Chu Tư Minh vất vả chạy trốn đến ‘khu vực an toàn’, sau đó thoáng nhẹ nhàng thở ra.
“Có người muốn cậu cả chết!”
Tên cấp dưới dẫn đầu đột nhiên nói ra một câu, anh ta sớm đã phát hiện ra điều không bình thường, cỏ cây trên núi ở Đường Thôn rất nhiều, cho dù có mưa to và sấm chớp cũng không thể nào làm sạt lở hang động được, ngay lúc đó anh ta đã nghi ngờ là do ai đó làm.
Bây giờ lại càng thêm xác định.
Hiện tại ở trên hang động, chắc chắn có ai đó đang đập xuống, mục đích là ngăn cản bọn họ ra khỏi hang.
Sáu người đều trầm mặc, trước đó đã đào được hơn phân nửa, thêm ba bốn ngày là có thể ra ngoài, bây giờ mọi chuyện đều xong rồi, rất có khả năng bọn họ sẽ vĩnh viễn không ra được.
Sớm biết nhiệm vụ lần này lại xui xẻo như vậy, bọn họ đã không làm tiếp nhận!
“Ầm…”
Lại thêm một hồi sấm, đúng lúc đó một tia chớp to bằng cánh tay bổ xuống giữa không trung, máy xúc cào rất mạnh, không chút sợ sệt gì chà đạp lên hang động, không bao lâu, đá rơi trong hang động ngày càng dày đặc.
Sấm ngừng, trời mưa càng lúc càng lớn, Đường Niệm Niệm nhảy xuống từ trên máy xúc, nhìn thấy hang động đã bị sập hoàn toàn, cô vô cùng hài lòng.
Tối hôm đó, mưa giông ào tới Đường Thôn vào lúc nửa đêm, tia chớp và tiếng sấm khiến cho người dân trong thôn đều không được ngủ ngon, trời sáng, mưa tạnh, nhóm Ngụy Chương Trình lại lên núi tìm người.
Nhưng hôm nay lại có nhân vật quan trọng đến Đường Thôn, cục trưởng cục cảnh sát, có cả các lãnh đạo ở các huyện thành khác, họ đều cùng nhau lên núi.
“Có mấy chiếc xe hơi nhỏ lái tới, đang dừng ở cửa thôn!”
“Có phải cán bộ lớn đến không? Tôi nhìn thấy có cả xe Jeep nữa!”
Mọi người trong thôn nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, họ chỉ đứng xa xa, chỉ chỉ trỏ trỏ với mấy chiếc xe hơi nhỏ ở cửa thôn.
Đại đội trưởng và cán bộ công xã đứng cùng nhau, họ căng thẳng đến mức lòng bàn tay túa đầy mồ hôi, ông ấy không ngờ địa vị của thằng nhóc Chu Tư Minh kia lại lớn đến thế, thiên linh linh địa linh linh, tuyệt đối đừng liên lụy đến Đường Thôn!
Ông cụ Chu bước xuống xe Jeep, hôm qua ông ta đã đến Chư Thành, tìm những cấp dưới ngày xưa để nói chuyện, một phen sợ hãi, bên Tư Nhân không có tin tức, bên Tư Minh cũng không có manh mối.
Ngay cả khi núi Thái Sơn sụp đổ ngay trước mặt, mặt của ông cụ Chu cũng chưa từng đổi sắc, nhưng lúc này lòng ông ta lại nóng như lửa đốt, có chút không trụ nổi.
“Lão lãnh đạo, hay là nghỉ ngơi trước một chút?” Cán bộ công xã cung kính hỏi, lưng cũng cong thành chín mươi độ.
“Không cần, cứ trực tiếp lên núi!”
Sắc mặt của ông cụ Chu lạnh lùng, trên người mang theo khí chất nghiêm khắc, ông ta kêu người dẫn đường, nhanh chân tới sau núi.
Đường Niệm Niệm chen trong đám đông, cô nhìn ra xa, nét mặt rất bình tĩnh.
Là ông cụ Chu sao, vừa nhìn đã thấy không phải là người tốt, đáng tiếc bên cạnh có quá nhiều người, cô không thể ra tay.
Hơn nữa nếu ông cụ Chu xảy ra chuyện ở Đường Thôn, nhất định sẽ liên lụy đến Đường Thôn, thôi, trước mắt cứ để lão già này sống, lúc ông ta rời khỏi thì cô sẽ ra tay.
Cảm giác của ông cụ Chu vô cùng nhạy bén, ông ta mạnh mẽ quay đầu, thẳng tắp nhìn về phía Đường Niệm Niệm.
Đường Niệm Niệm bình tĩnh nhìn thẳng vào ông ta, mặt không chút biểu cảm.
Ánh mắt của ông cụ Chu trở nên âm trầm, ông ta dám khẳng định, chuyện Tư Minh và Tư Nhân mất tích chắc chắn có liên quan tới cô gái nhà họ Đường kia.
Ông rất khinh thường cô gái tên Đường Niệm Niệm đó.
“Đội trưởng Đường, kêu cô gái kia dẫn đường cho chúng tôi đi!”
Ông cụ Chu chỉ vào Đường Niệm Niệm, chỉ đích danh cô dẫn đường.
Bà cụ Đường gấp gáp, há miệng muốn phản đối, bà ấy thấy ông cụ đến từ Bắc Kinh kia không giống người tốt, nhất định không có ý tốt.
Bà ấy cũng không quan tâm ông cụ này làm cán bộ lớn đến cỡ nào, dám bắt nạt cháu gái bà, bà ấy muốn mắng người!