Xuyên Về Thập Niên 70, Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Ngược Tra Làm Giàu - Chương 383
Cập nhật lúc: 2024-10-17 20:56:29
Lượt xem: 114
Tú nhi lầu ba không nhanh không chậm tiếp tục cắm thêm một cây, mười ngón tay đều đ.â.m đầy tăm trúc, Chu Tư Nhân ngất đi, lại bị đau mà tỉnh, ba phen mấy bận, anh ta giống mới vớt ra khỏi nước, trên mặt đất cũng tích một vũng mồ hôi.
"Đường Niệm Niệm, Thẩm Kiêu!"
Vân Mộng Hạ Vũ
Ánh mắt của Chu Tư Nhân tràn đầy hận thù, thầm thề ở trong lòng, anh ta nhất định phải đem khuất nhục đã chịu hôm nay trả lại cho hai kẻ tiện nhân này gấp trăm lần!
"Thật vô dụng!"
Tú nhi lầu bốn đá một cước, Chu Tư Nhân giống xác chết, không nhúc nhích.
"Lấy roi da quất anh ta!"
Những bệnh nhân khác còn chưa chơi chán, đưa roi da lên, còn là loại có gai ngược.
"Không vội, tổ chức đã nói không thể g.i.ế.c c.h.ế.t anh ta, trước tiên cho anh ta ăn chút gì đó đi!"
Tú nhi lầu ba không chút hoang mang móc ra một viên kẹo sữa, chính là kinh phí hoạt động mà Đường Niệm Niệm cho anh ta, anh ta có chút tiếc nuối mà liếc nhìn, lột vỏ kẹo nhét vào miệng Chu Tư Nhân.
Kẹo sữa vào miệng, Chu Tư Nhân đang mê man tham lam mút lấy mút để, đau đớn trên người phai nhạt đi một chút, anh ta mở mắt ra, quét mắt nhìn những người này, nhớ kỹ tất cả những người này.
Anh ta nhất định sẽ báo thù!
Chờ Chu Tư Nhân ăn xong kẹo sữa, hình phạt thứ hai liền bắt đầu, đánh roi da.
Người làm việc này chính là người phụ nữ hận tiểu quỷ tử đến thấu xương kia, bà ta cầm roi da, nhìn Chu Tư Nhân, ánh mắt tựa như sói thấy được cừu, vội vàng giơ roi da lên, dùng hết lực khí toàn thân, hung hăng quất lên người anh ta.
"Đánh c.h.ế.t mày, tiểu quỷ tử đáng chết, đánh c.h.ế.t mày, đồ chó hoang tiểu quỷ tử..."
Người phụ nữ mỗi lần quất đều sẽ chửi một câu tiểu quỷ tử, thân thể Chu Tư Nhân nhanh chóng da tróc thịt bong, m.á.u thịt be bét.
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-383.html.]
Người phụ nữ đánh mệt mỏi, đi sang một bên nghỉ ngơi, một người đàn ông khác tiếp nhận, ông ta không có hứng thú với roi da, ông ta thích nước ớt nóng hơn.
"Nước ớt nóng siêu cấp mà tôi chế tạo ra có thể cay c.h.ế.t voi!"
Người đàn ông đeo kính mắt, biểu cảm rất nghiêm túc, ông ta chính là bệnh nhân điều chế thuốc nổ, suýt làm nổ bệnh viện mà viện trưởng từng nói, cũng là cuồng nhân khoa học đại danh đỉnh đỉnh trong nội viện, có tinh thần tìm tòi nghiên cứu ham học hỏi rất mãnh liệt, năng lực hành động cũng siêu mạnh.
Thân thể Chu Tư Nhân co rúm lại, ánh mắt càng thêm sợ hãi.
Anh ta muốn về nhà, anh ta không muốn ở chỗ này nữa.
Những người này đều là ma quỷ, sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t anh ta.
"Ưm ưm ưm..."
Nước ớt nóng rưới vào trên thân thể đầy vết thương của mình, Chu Tư Nhân run rẩy kịch liệt, bên trong miệng phát ra tiếng ô ô, trên mặt đất toàn là nước máu.
Quái nhân khoa học quan sát kỹ càng biểu hiện của Chu Tư Nhân, biểu cảm rất thất vọng, tự nhủ: "Không được, công thức không đúng, tôi đổi lại cái khác!"
Nói rồi ông ta liền đi, phảng phất như người chung quanh đều không tồn tại.
Những người khác cũng không để ý đến ông ta, tiếp tục chú ý đến Chu Tư Nhân.
Đêm đã khuya, bên trong căn phòng này cuồng hoan thịnh yến, cho đến rạng sáng mới kết thúc, bọn họ lần lượt thí nghiệm tăm trúc, roi da, nước ớt nóng, còn có kìm sắt nung đỏ lên trên người Chu Tư Nhân.
Chu Tư Nhân bị giày vò đến chỉ còn lại một phần ba cái mạng, thoi thóp.
Ban ngày là thời khắc anh ta tĩnh dưỡng, bởi vì bác sĩ y tá đều thức, bệnh nhân không có thời gian ‘chăm sóc’ anh ta, ban đêm mới là thời gian bọn họ cuồng hoan.
Nhà họ Chu tìm người khắp nơi như bị điên, nhưng không có chút tin tức nào, bất đắc dĩ, ông cụ Chu đành phải phái ra một người cháu trai khác, cùng người nhà họ Liễu đến Chư Thành, một là tìm Chu Tư Nhân, hai là tìm kho báu.
Đứa cháu này tên là Chu Tư Minh, là anh ruột của Chu Tư Lượng, nhưng bởi vì từ nhỏ người yếu, ông cụ Chu cũng không coi trọng anh ta, đi theo con đường học thuật.
Nhà họ Liễu vừa vặn muốn tới Chư Thành nhận tro cốt của con gái Liễu Tịnh Lan, ông cụ Chu tự mình gặp cha của Liễu Tịnh Lan truyền đạt chỉ thị cho ông ta, cha Liễu tất nhiên nghe lời răm rắp.