Xuyên Về Thập Niên 70, Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Ngược Tra Làm Giàu - Chương 288
Cập nhật lúc: 2024-10-17 11:57:43
Lượt xem: 184
Da mặt Chu Tư Nhân dày, cứ quấn chặt đi theo, lý do Đường Niệm Niệm còn chưa cho anh ta ăn đ.ấ.m là vì muốn làm rõ mục đích của anh ta.
Mới đến Đường Thôn, việc đầu tiên lại muốn tìm cô, nhất định phải có âm mưu gì đó.
Cô cố ý dẫn dắt, Chu Tư Nhân quả nhiên đã lộ ra chút âm mưu.
"Đường Niệm Niệm, em có biết trong Đường Thôn của các em có nhà tư sản nào lớn không?"
"Không biết, Đường Thôn đều là một nghèo hai tay trắng, ngay cả địa chủ cũng không có!"
Đường Niệm Niệm nghĩ ngợi, cô tất nhiên biết, vì nhà tư sản lớn đó chính ông cố của ông cố của ông cố của ông cố của ông cố của ông cố cô.
Thật ra Đường Thôn chính là quê nhà của cô.
Ông cố của ông cố của ông cố của ông cố của ông cố của ông cố cô sau khi rời khỏi Đường Thôn đến Thượng Hải đã trở thành ông chủ lớn.
Nhưng tới đời nhà cô thì không còn ai ở Đường Thôn nữa, nhóm ông cụ Đường Thanh Sơn và đại đội trưởng cũng cách nhà cô tới ngũ phục[1], chỉ có thể coi là cùng họ nhưng khác nhánh.
[1]Ngũ phục: là những người cùng tông tộc, theo thế thứ mà mặc tang phục, chia ra 5 hạng: Đại tang, Tư thôi (còn gọi là Cơ niên), Đại công, Tiểu công và Ti ma.
"Em không biết cũng là bình thường, nhà tư sản lớn đó tên là Đường Diệu Tổ, mười ba tuổi đã rời khỏi Đường Thôn, sau khi đến Thượng Hải mới giàu lên, lúc đó có lẽ là vào thời tiền triều thì phải."
Chu Tư Nhân vừa nói, vừa quan sát sắc mặt thay đổi của Đường Niệm Niệm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đường Diệu Tổ chính là ông cố của ông cố của ông cố của ông cố của ông cố của ông cố của Đường Niệm Niệm.
"Chưa từng nghe qua, anh nói mấy chuyện này để làm gì? Lẽ nào anh muốn làm tư sản?"
Đường Niệm Niệm cố ý nói móc, trong lòng lại đề cao cảnh giác.
"Trò đùa này không hay đâu, nhà anh là căn chính miêu hồng[2], có lôi kéo cũng không dính tới mấy thứ tư sản đâu, thật ra anh chỉ tò mò về đoạn lịch sử đó thôi."
[2] Căn chính miêu hồng: ý chỉ những người có xuất thân tốt, cao quý.
Căn chính miêu hồng: ý chỉ những người có xuất thân tốt, cao quý.
Chu Tư Nhân có chút gấp gáp, Đường Niệm Niệm giống như thật sự không biết về Đường Diệu Tổ, lẽ nào cô không biết thân thế của mình?
Nếu vậy thì làm sao tìm được kho báu đây?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-288.html.]
"Anh còn biết một chuyện kỳ bí nữa, em có muốn nghe không?" Chu Tư Nhân hỏi thử.
Anh ta còn đưa mắt lạnh lùng nhìn ra phía sau, Liễu Tịnh Lan đứng ở sau, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của anh ta, cô ta sợ tới mức lạnh rét sau lưng, gắng gượng rặn ra nụ cười nhẹ, dịu dàng nói: "Tôi đi làm việc!"
Chu Tư Nhân không để ý tới cô ta, nét mặt rất lạnh lùng.
Liễu Tịnh Lan đau lòng mất mát, chạy chậm rời đi, cô ta không đi làm việc mà trở về chỗ dành cho thanh niên tri thức, nhào lên trên giường khóc.
Cô ta mưu tính lâu như vậy, không dễ gì mới có chút chuyển biến tốt, lại bị con khốn Đường Niệm Niệm kia phá hủy.
Cô ta sẽ không chịu thua, nhất định vẫn còn cách!
Liễu Tịnh Lan lấy một bao thuốc từ trong ngăn tủ ra, là do cô ta mang từ Bắc Kinh tới, chỉ cần cho Chu Tư Nhân nếm thử, cô ta có thể gạo nấu thành cơm.
Đây là cách cuối cùng của cuối cùng, nếu không phải thật sự bất đắc dĩ thì cô ta không muốn dùng tới.
Chu Tư Nhân kiêu ngạo ngang ngược, cô ta dùng cách này rất có thể sẽ không vào được cửa nhà Chu, thậm chí còn bị nhà họ Chu trả thù, vậy nên cô ta luôn không dám dùng.
Liễu Tịnh Lan thả gói thuốc vào lại ngăn tủ, cô ta thay đổi chủ ý, bao thuốc này, cô ta phải dùng trên người con khốn Đường Niệm Niệm kia.
Cô ta sẽ tìm cho con khốn kia một gã đàn ông vừa già vừa xấu!
Ở bên này, Đường Niệm Niệm đang nghe Chu Tư Nhân nói đến câu chuyện thần bí kia.
"Anh nghe người ta nói, Đường Diệu Tổ mang một nửa tài nguyên trốn về quê nhà, nói không chừng là ở trên núi này!"
Chu Tư Nhân chỉ vào núi xanh trước mặt, nụ cười trở nên thần bí.
Sự thật là kho báu của nhà họ Đường trăm phần trăm đang trên ngọn núi này.
Mặc dù ngọn núi này không cao nhưng lại nhấp nhô trùng điệp, nếu không biết địa điểm rõ ràng thì sẽ vĩnh viễn không tìm được kho báu.
Có lẽ Chu Tư Nhân cảm thấy trên người Đường Niệm Niệm nhất định có manh mối kho báu.
Lúc ba mẹ của cô qua bờ bên kia, tương lai rất khó đoán, không ai có thể đảm bảo sẽ sống sót, lúc đó ba của Đường Niệm Niệm lại là con trai do người phụ nữ mà chủ nhân nhà họ Đường yêu nhất sinh ra, ông của anh ta phân tích rằng manh mối kho báu đó chắc đã được ông cụ Đường giữ lại cho ba của Đường Niệm Niệm rồi.
Còn ba của Đường Niệm Niệm, lúc đi qua bờ bên kia, không rõ sống chết, nhất định sẽ để lại manh mối cho con gái nhỏ.
Vậy nên trên người Đường Niệm Niệm nhất định có chìa khóa hoặc bản đồ kho báu.
Dù Đường Niệm Niệm không biết, gia đình nuôi dưỡng cô chắc chắn sẽ biết.