Xuyên Về Thập Niên 70, Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Ngược Tra Làm Giàu - Chương 229
Cập nhật lúc: 2024-10-17 04:56:26
Lượt xem: 103
“Bắn c.h.ế.t cái rắm! Tên khốn này có một người em họ là chủ nhiệm của Cát Vĩ Hội, không thể lấy mạng, cho nên đã đưa gã vào trong bệnh viện tâm thần, ngày ngày được ăn ngon ngủ khỏe, còn sống thoải mái hơn cả địa chủ!”
Bát Ca cười lạnh, vẻ mặt châm biếm.
Bầu không khí lập tức lạnh xuống, Bát Ca và thuộc hạ đều không khỏi rùng mình, kính sợ nhìn cô.
Chỉ trong nháy mắt ban nãy, cô gái này giống như muốn g.i.ế.c người vậy.
Bát Ca càng thấy may mắn, buổi tối hôm đó trong rừng cây, chắc bà cô đang vui vẻ cho nên mới nương tay với ông ta.
“Công an không đấu lại Cát Vĩ Hội sao?” Giọng điệu của Đường Niệm Niệm không vui.
Rõ ràng Ngụy Chương Trình đã nói với cô, nhất định sẽ khiến Hà Pháp Thắng phải nhận án tử hình, hiển nhiên là bây giờ công an lại thua Cát Vĩ Hội.
Bát Ca hừ một tiếng, chế giễu nói: “Những người trong bang Cát Vĩ Hội đều là kẻ điên, thậm chí còn ra tay với cả phụ nữ và trẻ em, công an cũng phải dìu già dắt trẻ, không dám cứng rắn đối đầu với những kẻ điên đó.”
Ông ta còn nói thêm: “Chủ nhiệm hiện tại của Cát Vĩ Hội chính là em họ của Hà Pháp Thắng, tên là Hà Chí Thắng, tên khốn này chuyện ác nào cũng làm, hại không ít người!”
“Vậy hiện tại hung thủ kia đang ở bệnh viện tâm thần sao?” Đường Niệm Niệm hỏi.
“Đúng vậy, Hà Chí Thắng đã chào hỏi, để anh họ được ở một phòng riêng, được hầu hạ ăn ngon uống tốt.” Bát Ca tức giận nói.
“Không liên quan tới chúng ta, bớt lo chuyện người ta, sống lâu hơn!”
Vẻ mặt Đường Niệm Niệm hững hờ, Bát Ca nghẹn họng, ngượng ngùng cười nói: “Không sai, tự lo chính mình là được rồi.”
“Đi thôi!”
Đường Niệm Niệm lên xe, đóng sầm cửa xe, khởi động xe rồi lái đi, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Bát Ca và các anh em khóa cửa lớn kho hàng lại, ai về nhà nấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-229.html.]
Tối hôm nay, Chư Thành vô cùng yên tĩnh.
Nhưng vẫn còn nơi sáng đèn, chính là Cục công an.
Người trong đội cảnh sát hình sự đều đang có mặt, có cục trưởng, sắc mặt ai nấy đều khó coi, đặc biệt là Ngụy Chương Trình, đen hơn cả than.
“Chính cô gái như hoa như ngọc đều bị tên khốn kia g.i.ế.c hại, bây giờ tên khốn đó vẫn còn sống, lại được ăn ngon ngủ khỏe, làm sao chúng ta có thể xứng với huy chương trên vai chứ? Làm sao chúng ta có thể xứng với sự tin tưởng của nhân dân dành cho chúng ta, lãnh đạo, ông hãy nói cho tôi biết, tôi nên giải thích thế nào với người dân đây?”
Ngụy Chương Trình gào lên với cục trưởng, không hề nể mặt lãnh đạo.
Những người khác muốn khuyên anh ta, nhưng không ai dám, Ngụy Chương Trình của lúc này đã tức giận tới mức nổi cả gân xanh trên trán, trông vô cùng đáng sợ.
“Đồng chí Ngụy à, cậu bình tĩnh một chút!” Cục trưởng cũng đen mặt, vừa rồi nước miếng của Ngụy Chương Trình đều phun hết lên mặt ông ta.
Chẳng lẽ ông ta không muốn thả người ư, ông ta cũng chỉ làm việc dựa theo chỉ thị phía trên, ông ta còn cách nào nữa chứ?
“Bình tĩnh không nổi, tôi hổ thẹn với lương tâm, nhắm mắt lại sẽ nghĩ tới chín người bị hại kia, tôi không thể nào yên lòng được!”
Ngụy Chương Trình hét khàn cả giọng, hai mắt đỏ bừng.
Anh ta biết lãnh đạo có nỗi khổ của lãnh đạo, nhưng anh ta rất tức giận, vì sao lại để cho tên phạm nhân biến thái như Hà Pháp Thắng được sống, rõ ràng nên lập tức b.ắ.n chết!
Anh ta vẫn còn tức vì lãnh đạo cứ kéo dài, nếu như nghe theo lời anh ta, đưa tới tòa án ngay trong ngày hôm đó, ngày hôm sau mở phiên tòa thẩm phán, tuyên bố xử án tử hình, hiện tại Hà Pháp Thắng đã là một xác chết.
Nhưng cục trưởng lại nói phải làm theo trình tự, cứ dây dưa, khiến cục diện trở thành như bây giờ.
“Ông đây muốn nghỉ phép!”
Ngụy Chương Trình xoay người rời đi, cũng không nói nghỉ mấy ngày, cục trưởng lại càng không dám nói gì, cả đội cảnh sát hình sự còn phải dựa vào Ngụy Chương Trình chống đỡ, ông ta không dám đắt tội cụ tổ này.
Mẹ nó, ông ta là cục trưởng mà còn hèn nhát hơn ai nữa!
Vân Mộng Hạ Vũ
Cái đcmn!