Xuyên Về Thập Niên 70, Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Ngược Tra Làm Giàu - Chương 225
Cập nhật lúc: 2024-10-16 21:33:21
Lượt xem: 117
Xưởng trưởng Tiền và Đường Niệm Niệm đều đã đến, hai cái máy móc khổng lồ chiếm một nửa diện tích nhà máy, tấm bạt che phủ dính đầy bụi, xưởng trưởng Tiền leo lên cái giá, định nhấc tấm bạt ra.
“Xưởng trưởng, để chúng tôi làm cho!”
Chủ nhiệm Mạnh vội vàng chạy tới, sao có thể để xưởng trưởng làm công việc bẩn thỉu như vậy được, ông ấy kêu người lại, xốc tấm bạt lên, cả nhà máy tràn ngập tro bụi, sặc vào cổ họng vô cùng khó chịu.
Đường Niệm Niệm ra ngoài hít thở không khí, lúc bước vào đã đeo thêm khẩu trang.
“Xưởng trưởng, có cần khởi động không?” Chủ nhiệm Mạnh hỏi.
“Khởi động!”
Xưởng trưởng Tiền gật đầu, khi chủ nhiệm Mạnh định kêu người khởi động, Đường Niệm Niệm đã bước tới, tìm được hộp điện, xoay vài nút khởi động.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chủ nhiệm Mạnh thay đổi sắc mặt, đây chính là máy móc có giá hơn mười vạn, sao có thể để cho cô gái nhỏ này tùy tiện chạm vào chứ?
Lỡ như chạm hỏng rồi, cô gái này đền nổi không?
Ông ấy thân là chủ nhiệm còn không dám đụng vào hai ông tổ đó đâu!
Xưởng trưởng Tiền hơi lắc đầu với ông ấy, chủ nhiệm Mạnh đành câm miệng, trong lòng càng thêm khó hiểu, không rõ lai lịch của Đường Niệm Niệm.
Thật ra xưởng trưởng Tiền cũng rất khẩn trương, trên chóp mũi toàn là mồ hôi, vô thức siết chặt hai tay, lòng bàn tay ướt đẫm.
Hai máy móc này còn quý giá hơn cả mạng ông ta, nếu như làm hư chỗ nào, ông ta cũng không đền nổi.
Nhưng trực giác của ông ta cho rằng Đường Niệm Niệm không phải người tùy tiện xằng bậy, hơn nữa nhìn cô thao tác thuần thục đến vậy, không giống như lần đầu tiếp xúc với máy móc nhập khẩu, ông ta đành đánh cược một phen!
Thành công thì thăng quan, thất bại về nhà trồng khoai!
Đường Niệm Niệm mở ra chương trình của máy móc, hiện tại vẫn chưa hoàn toàn tự động, hai chiếc máy này đều là chương trình PLC, coi như bán tự động.
Lập trình PLC là môn học bắt buộc của chuyên ngành cơ điện, lúc mạt thế, tuy các máy móc đều được tự động hóa, nhưng vẫn có máy móc PLC, có vài quốc gia lạc hậu sẵn sàng mua máy móc như vậy, một là giá rẻ, hai là có thể sắp xếp thêm nhiều sức lao động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-225.html.]
Sau khi kiểm tra chương trình xong, Đường Niệm Niệm đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, là người điều khiển nhập nhầm chương trình, vô tình sửa đi mệnh lệnh, khiến chiếc máy xảy ra trục trặc.
[Chiếc máy được lập trình PLC đầu tiên trên thế giới ra đời vào năm 1969, cốt truyện phần này yêu cầu thời gian hơi bước tới một chút]
“Các kỹ sư nước ngoài không nói cho mọi người biết, nút này không được nhấn sao?”
Đường Niệm Niệm chỉ vào phím sửa đổi chương trình điều khiển, hỏi.
Hai người điều khiển, một người thì mê mang, một người thì có ánh mắt lảng tránh, vừa nhìn đã biết ngay.
“Sư phụ Vương, tại sao ông không báo cáo về việc mình phá hoại thiết bị?”
Xưởng trưởng Tiền vừa nhìn đã hiểu rõ, tức giận vô cùng, vì hai chiếc máy ông tổ này, ông ta đã phải cầu xin hết chỗ này tới chỗ khác, tóc cũng bạc hết mấy chục cộng, hóa ra là do tên này giở trò.
“Tôi... Tôi không cố ý, tôi... Tôi chỉ tò mò đụng vào, ai ngờ lại bị hỏng.”
Sư phụ Vương đổ mồ hôi lạnh, ấp úng biện giải.
Thật ra mấy ngày qua ông cũng không tốt đẹp gì, ngày nào cũng lo lắng sẽ bị phát hiện là mình đã phá hư chiếc máy nhập khẩu, cũng may đã qua lâu như vậy mà không có ai phát hiện, lòng ông cũng dần lắng xuống.
Không ngờ cô gái xinh đẹp này chỉ ấn vài nút đã nhận ra vấn đề.
Sư phụ Vương đổ mồ hồi đầy mặt, sợ sẽ bị phạt, hai cái đùi cũng mềm nhũn, run như sậy.
“Xưởng trưởng, tôi thật sự không cố ý, tôi chỉ muốn xem thử bên trong là cái gì, thật sự không ngờ sẽ xảy ra vấn đề.”
“Vì sao ông không báo cáo?”
Xưởng trưởng Tiền đè lại lửa giận, trầm giọng chất vấn.
Nếu tên này nói ra sớm, nói không chừng các kỹ sư phái từ Thượng Hải tới cũng đã sửa được, hai thiết bị này cũng không phải ngừng hoạt động nửa năm, nhà máy lại càng không tổn thất lớn tới vậy.
“Tôi... Tôi sợ anh mắng tôi!”
Giọng của sư phụ Vương càng ngày càng nhỏ, ông ta lại càng sợ bị sa thải.