Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Thập Niên 70, Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Ngược Tra Làm Giàu - Chương 180

Cập nhật lúc: 2024-10-16 21:29:40
Lượt xem: 130

"Đúng, tên vương bát đản kia không xứng."

Tuyên Trân Châu vội vàng đổi giọng, lại ôn tồn hỏi: "Niệm Niệm, người nhà Tiểu Thẩm có đồng ý không?"

Nhà Lang Tể Tử làm quan to ở Kinh Thành, bà ấy lo lắng bọn họ chê cháu gái.

"Đồng ý."

Đường Niệm Niệm lười nhiều lời, cô ở bên Thẩm Kiêu, cho dù là ông trời cũng không quản được.

Tuyên Trân Châu và Đường Mãn Ngân đều nhẹ nhàng thở ra, nhà họ Thẩm không có ý kiến thì quá tốt rồi, sau khi bọn họ hâm mộ, lại vui mừng vì Đường Niệm Niệm, với lại cháu gái gả đến nhà tốt thì tương lai còn có thể giúp đỡ Đông Cường và Đan Đan nữa.

Đường Mãn Ngân còn muốn hỏi thêm một chút, một miếng thịt nhét vào trong miệng ông ấy, là Đường Niệm Niệm không chịu được nữa.

"Ăn thịt!"

Vân Mộng Hạ Vũ

Cứ hỏi hoài, phiền muốn chết.

Miếng thịt cô nhét rất lớn, thiếu chút nghẹn c.h.ế.t Đường Mãn Ngân, ông ấy hậm hực nhai thịt, không dám hỏi nữa.

Đường Niệm Niệm ăn cơm xong liền ra ngoài, lúc sắp bảy giờ, cô lái xe quay lại, cổng nhà máy đã chất đầy linh kiện, xưởng trưởng Vũ tự mình trông chừng.

Mấy sư phụ mang linh kiện lên xe, Đường Niệm Niệm đóng kỹ cửa xe, nói với xưởng trưởng Vũ: "Sáu ngày nữa giao hàng, cháu sắp xếp được."

"Tiểu Đường vất vả rồi!"

Xưởng trưởng Vũ vui vẻ ra mặt, cũng có nhận thức mới với năng lực của Đường Niệm Niệm, cô nhóc này quen biết thật nhiều đại sư phụ nha!

Thậm chí ông ấy còn hoài nghi, Đường Niệm Niệm quen biết tất cả sư phụ cấp bảy cấp tám ở Thượng Hải, nếu không sao có thể hoàn thành nhiều linh kiện như vậy trong thời gian sáu ngày được chứ?

"Đi đây!"

Đường Niệm Niệm lưu loát lên xe, phất phất tay với xưởng trưởng Vũ, khởi động xe rồi nhanh chóng lái đi.

"Anh hùng xuất thiếu niên!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-180.html.]

Xưởng trưởng Vũ lại cảm khái, cũng càng thêm chê bai đứa con gái nhà mình, tuổi tác sem sem Đường Niệm Niệm nhưng suốt ngày chỉ biết quan tâm cửa hàng bách hóa ra kiểu quần áo mới gì, nếu không thì trốn ở trong phòng nghe mấy cái nhạc vớ vẩn kia.

Ví dụ như là Đặng Lệ Quân gì gì đó, giọng điệu nũng nịu kia, nghe mà xương cốt ông ấy cũng yếu mềm, ngay cả đêm động phòng hoa chúc năm đó, tiếng kêu của vợ ông ấy cũng không có tê dại như thế.

Xưởng trưởng Vũ cũng rất thích nghe, thường xuyên trộm băng nhạc của con gái nghe lén, bằng không ông ấy đã sớm tịch thu rồi.

Nhưng mà ông ấy hâm mộ thì hâm mộ, nghĩ vẫn rất thoáng, loại thiên tài giống như Đường Niệm Niệm thuộc về trăm năm khó gặp, mộ tổ nhà họ Vũ ông ấy đã bốc lên khói xanh một lần, chính là thời điểm ông ấy làm trưởng xưởng, dù sao cũng phải để lão tổ tông nghỉ ngơi một chút, không thể chuyện tốt đều rơi vào nhà họ Vũ ông ấy.

Vừa nghĩ tới sáu ngày nữa, ông ấy lại có thể khiêu vũ trên đầu xưởng trưởng Tiền, nụ cười trên mặt xưởng trưởng Vũ liền không thu lại được, miệng cũng không khỏi tự chủ mở ra, khẽ ngâm nga.

"Hồng Hồ nước a, sóng nha mà sóng đánh sóng a. . ."

Xưởng trưởng Vũ chắp tay sau lưng, xuân phong đắc ý bước dạng chân rời đi.

Các sư phụ khác hai mặt nhìn nhau, có nhận biết sâu sắc hơn về địa vị của Đường Niệm Niệm. Chủ nhiệm Mạnh, chủ nhiệm phân xưởng, người đã từng là tâm phúc của xưởng trưởng, hiện tại chủ nhiệm Mạnh này đoán chừng phải sắp xếp thứ hai.

Thứ nhất khẳng định là cô nhóc Đường Niệm Niệm này rồi.

"Đường Mãn Ngân sắp phát đạt rồi!"

Có người cảm khái một câu, những người khác đồng ý gật đầu, có cháu gái là tâm phúc của xưởng trưởng đại nhân, chuyện Đường Mãn Ngân chuyển chính thức ở trong tầm tay!

Đường Niệm Niệm lái xe đến rừng cây thành tây, đêm tối gió lớn, bốn bề vắng lặng, cô cất xe tiến vào không gian.

Bách Tuế nằm rạp trên mặt đất gặm xương say sưa ngon lành, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên một chút, hết sức chăm chú nhai xương.

"Ăn mặn chay kết hợp, mi gặm chút khoai lang, đừng nổi nóng nữa!"

Đường Niệm Niệm vỗ đầu Bách Tuế, gần đây con ch.ó này hơi nóng tính, khẳng định là do ăn nhiều thịt.

"Gâu. . . Cút!"

Bách Tuế khinh bỉ nhìn, móng vuốt ôm cục xương không chịu buông ra, có xương ai còn gặm khoai lang chứ!

Nó lại không ngốc!

Loading...